Một năm sau trôi qua nhanh chóng.
Cẩm Hương Lộc, đại tiểu thư nhà họ Cẩm giờ đã thành người đứng đầu nhà họ Cẩm.
Sau cái chết đột ngột của ông nội em.
Người kế vị không phải chú hai mà là em.
Chú hai em xưa giờ chỉ quan tâm tới công việc, không hề quan tâm tới giới xã hội đen.
Nếu muốn thì chú hai em hoàn toàn dành lại vị trí này cho chú út hoặc em.
Chú út đương nhiên rất muốn, nhưng thực lực vẫn còn kém xa.
Không muốn làm vật ngán đành nhường lại cho em.
Về phần kinh tế đã có chú hai lo.
Về phần giới xã hội đen, em không đứng đó một mình.
Còn được bà Phó nâng đỡ không ít.
Có lúc em vì tò mò quá mà hỏi lại bà Phó: “Tại sao bà lại giúp con, sao lại không nhân cơ hội có một không hai này mà đưa cháu gái mình lên vị trí thủ lĩnh”
Bà Phó khi đó chỉ cười hừ một tiếng, câu trả lời không cần phải suy nghĩ gì nhiều: “Ông Cẩm muốn chỉ là con cháu mình cầm nắm mọi thứ mà ông ta gây nên hiện tại.
Ta thích ông con, lí nào lại nắm lấy cơ hội này đá đít con khỏi ghế cơ chứ.”
Việc học trên trường chưa được hai năm đã từ bỏ, nhưng em vẫn cố gắng tiếp thu những kiến thức cho bằng bạn bằng bè.
Mối quan hệ giữa nhà em với hai nhà Phó Đô dần trở nên thân thiết.
Tuổi nhỏ có chí lớn.
Việc cải thiện từ kinh doanh đến kinh nghiệm cải thiện không ít.
Một năm nữa tiếp đến, chính em đã tự phá hủy mối liên kết đó mà trở thành vị thủ lĩnh trẻ tuổi nhất.
Giờ em mới chính thức nổi tiếng với danh xưng cao cả.
Làm lung cả một vùng trời.
..
.
..
“Mẹ ơi.
Cái người đằng kia là ai thế ạ?”- Một cô bé gái tầm năm tuổi kéo váy mẹ mình, tay còn lại chỉ về hướng đám người mặc áo đen đang đứng trước túp lề rách nát kia.
Một người phụ nữ diện bộ váy đỏ dài qua đầu gối, ôm sát người, đi đôi guốc cao.
Ánh mắt sắc xảo, đường nét trên mặt hoàn hảo chỉ có thể diễn tả bằng hai từ ‘đẹp mĩ’.
“Là đại tiểu thư Cẩm Hương Lộc.
Người đã cho con cái bánh vừa rồi đó.
Có thể gọi là có tầm ảnh hưởng lớn, người khiến chúng ta nhất định phải cảnh giác, không được đụng tới-”
Chưa dứt xong câu, tiếng còi súng phát ra từ cái lều rách kia đã nổ ra.
Vang cả một vùng trời, tai mấy giây sau vẫn có thể cảm nhận tiếng ù ù chân thực khó chịu.
Đứa trẻ và người mẹ nọ ngay lập tức bịt tai hét lên, đứa trẻ nghe chỉ giật mình hoảng sợ, còn người mẹ lại biết chắc chuyện gì đã xảy ra trong đó.
Không bao lâu sau người phụ nữ mặc bộ đầm đỏ bước ra.
Trên mặt, trên người dính thứ chất lỏng màu đỏ tươi.
Biểu cảm khó chịu hiện rõ rành rành.
“Tch- Đã cố tình mặc nó rồi mà vẫn nổi.
Ch* chết thật chứ”
Cẩm Hương Lộc tặc lưỡi chửi, tay khua khua thứ chất lỏng kia như một thứ gì đó kinh tởm lắm vậy.
Vệ sĩ đi theo sau em từ lúc vào đến lúc ra, đưa em chiếc khăn tay.
Người đứng gần chiếc xe nhất, nhanh chóng tiến tới mở cửa xe.
“Về dinh thự”
Vệ sĩ đưa khăn tay cho em đã vào xe, không nói gì.
Cẩm Hương Lộc bực tức đưa chân đá sau ghế vệ sĩ, giọng gắt lên ra lệnh: “Anh có nghe tôi nói không vậy, Âm?”
Vệ sĩ Âm ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, tôi có nghe”
..
Nửa tiếng sau tại dinh thự nhà họ Cẩm.
Vừa vào đến sảnh, hình bóng quen thuộc xuất hiện từ trên cầu thang từ từ bước xuống.
Cẩm Hương Lộc vừa thấy Cẩm Phong Đông liền vui vẻ chạy lại, đôi guốc theo từng bước gấp gáp đã bị đá khỏi bàn chân.
Nằm cô đơn, mỗi nơi mỗi chiếc giữa cái sảnh rộng thênh thang kia.
Vồ vập ôm lấy em trai.
Mừng rỡ gọi: “Đông ơi! Chị về rồi đây~”.
Miệng cười không ngớt, mắt hít lại tạo thành đường chỉ nhỏ cong ngược, tay ôm siết chặt ở cổ, giọng ngọt xớt khác hẳn giọng điệu nói chuyện với vệ sĩ Âm ban nãy.
Cẩm Phong Đông thấy em tươi tỉnh hơn mọi ngày, miệng bất giác cười nhẹ, dịu dàng vỗ lên lưng em đáp lại: “Mừng chị đã về”
Nói xong em vẫn chưa vội buông ra ngay, vẫn còn lưu luyến hơi ấm trên người cậu.
Thời tiết bên ngoài lạnh, cơ mà em vẫn lì lợm chọn bộ đầm mỏng manh này mặc, thành ra khi trở về liền biến thành con sâu lười.
Đầu còn dụi dụi vào hỏm cổ cậu hít hà.
Trên này càng tình tứ nồng cháy chừng nào, thì dưới sảnh lại lạnh lẽo bấy nhiêu.
Cẩm Nghiêm Túc, Cẩm Túc Tả, Cẩm Thê và vệ sĩ Âm đang đứng dưới đó nhìn nhau không nói lời nào.
Tất cả chỉ đơn giản là vô tình đi qua nên mới đụng mặt, chứ không hề có sự hẹn trước ở đây.
Đến khi rời khỏi Phong Đông, em được cậu khoác cho chiếc khăn to cỡ áo khoác có tua rua ở hai đầu.
Ấm áp, vui vẻ.
Quay ra thấy tất cả đã đông đủ, tiện thể thông báo cho mọi người biết một tin vui.
“Lâu lâu mới có dịp tụ họp.
Thôi thì nhân dịp này thông báo một thể cho mọi người nghe một tin vui.
Hai ngày nữa, Phó Đoan Lê sẽ chuyển tới đây”
Tin này không hề vui như em tưởng.
Mọi người ai nghe cũng có nổi lo lắng riêng.
Cẩm Phong Đông và Cẩm Túc Tả sợ rằng người nhà họ Phó có ý xấu muốn cho người trà trộm vào đây.
Cẩm Nghiêm Túc là người yêu cũ của Phó Đoan Lê.
Người cũ gặp lại nhau thực sự là khó mà tự nhiên được..
Trên cả lo lắng, Nghiêm Túc lần gặp cuối còn chưa kịp nói lời chia tay..
Sợ rằng Phó Đoan Lê vẫn còn rơi vào lưới tình mà trở nên cố chấp..
Vệ sĩ Âm, cậu út Cẩm Thê không thích người ngoài vào ở chung, mất vệ sinh, không ưa nổi tính nết của cả ‘hai đại tiểu thư ở chung một nhà’.
..
?
Đồng loạt mọi người nhìn về hướng vệ sĩ Âm, có chung một nghi vấn: ‘Âm không hề biết trước chuyện này?’
Bất ngờ chưa dừng lại ở đó.
Đúng hai ngày sau, Phó Đoan Lê đến thật.
Còn đi chung với một người đàn ông tên mang họ Đô.
Đến dinh thự nhà họ Cẩm không chút dấu giếm gì.
“Ai vậy?”- Nghiêm Túc là người ra đón người sớm nhất, vừa nhìn thấy ‘giống’ khác, bốn mắt nhìn nhau.
Hai tên đực rựa đứng đọ mắt ngoài cửa không ai chịu nhường ai, vừa hay em đã xuất hiện giải đáp thắc mắc của Nghiêm Túc.
“Đô Uy.
Người mà nhà họ Đô luôn che giấu bấy lâu nay.
Từng là người đầu tiên trong nhà họ Đô đỗ vào trường Hương Xuyên.
Hiện sẽ là người đại diện cho nhà họ Cẩm ta đi nhiệm vụ”
?!!
‘Người đại diện cho nhà họ Cẩm’
Chả khác nào em đang thầm công khai người kế vị thủ lĩnh trước mặt mọi người cả.
Đã thế còn là người nhà họ Đô.
Rốt cuộc em cố tình hay đã quên năm đó em đã làm gì nhà họ Đô rồi sao?.