Sang ngày hôm sau.
Em có ngay một lịch trình ‘đi làm’ đúng nghĩa.
Nhìn sang nửa giường còn lại, em sờ thử, cảm thấy lạnh ngắt buồn tẻ.
Vừa dứt, ngoài cửa đã có tiếng đóng cạnh rất khẽ.
Thuận mắt nhìn sang chiếc đồng hồ trên cổ tay, mới sáu giờ sáng mà Phó Đoan Lê đi đâu?
Bộ quần áo trên người em vẫn còn nguyên y như tối hôm qua mặc ra ngoài, đầu bắt đầu nhức nhức.
Chợt nhớ ra tối qua đi bar uống nhiều quá, nửa tỉnh nửa mê.
Ôm khư khư Phó Đoan Lê không rời, gần sáng mới thả lỏng được đôi chút, nên cô mới có thể thoát ra được.
Chống người ngồi dậy, chưa kịp định hình lại lịch trình hôm nay.
Tin nhắn từ điện thoại vang lên, là hộp thư thoại của vệ sĩ.
‘Tiểu thư Hương Lộc, ngài có phải đã quên hôm nay phải đi gặp mặt bà Phó ở dinh thự Phó gia đúng rồi chứ ạ?’
(Vệ sĩ Âm kể từ khi theo em, không vào được trường học đành phải mua điện thoại để tiện liên lạc cho em.
Nhưng phải đến dạo gần đây anh mới bắt đầu dùng nó để liên lạc với em như bao người)
Giật mình, em lao ra khỏi giường chuẩn bị với tốc độc bàn thờ.
Gấp gáp rời khỏi phòng, đi xuống sảnh em vô tình bắt gặp Phó Đoan Lê đang đứng nói chuyện ở quầy tiếp tân.
Chuyện ngày hôm qua càng nhớ lại, em chỉ muốn đào ngay một cái hố to rồi chôn mình dưới đó.
Đến khi nào hết nhục thì đào lên lại.
Phó Đoan Lê vừa thấy Cẩm Hương xuống đại sảnh, lập tức túm lấy túi thuốc bổ ở trên bàn tiếp tân chạy về phía em.
Cẩm Hương Lộc không dám nhớ lại chuyện tối qua nên không muốn tiếp chuyện với Phó Đoan Lê.
Chỉ còn vài bước nữa là rời khỏi đại sảnh.
Phó Đoan Lê thành công chụp lấy cánh tay Cẩm Hương Lộc kéo lại.
Giọng ôn nhu, ân cần.
Bàn tay lập tức thả lỏng, tay còn lại mở túi đồ bổ.
Lấy một chai thuốc ra, bắt em nốc hết.
Mới sáng sớm đã bị ép, em muốn từ chối nhưng khi nhìn vào đôi mắt kiên quyết của cô, lời từ chối khó mà thốt ra khỏi miệng được..
“Bé Lộc ngoan.
Sáng mai chị mới về, ở nhà cố gắng đừng đi gây chuyện đấy nhé?”
Có phải do thuốc làm đầu óc em trở nên hoang tưởng hay không, hay sao mà em cảm thấy Phó Đoan Lê sau hai lần gặp mặt trước kia lại khác với Phó Đoan Lê ân cần chu đáo này quá.
Rốt cuộc tối qua em đã làm gì, khiến cô ta chỉ sau một đêm đã trở thành con người hoàn toàn khác như thế kia?
..
“Tiểu thư Hương Lộc, đến nơi rồi ạ”
Vệ sĩ Âm dừng xe trước một tòa lâu đài tráng lệ.
Vệ sĩ mặc vest đen đứng ngoài xếp hàng chào đón, vào cửa lại có người hầu đứng sẵn đợi.
Hôm nay em sẽ từ đại tiểu thư nhà họ Cẩm sang đây làm việc với danh nghĩa là ‘học hỏi’.
Đương nhiên một đứa cháu nhà họ Phó cũng được cử sang nhà họ Cẩm làm nhiệm vụ như em.
Người may mắn được chọn là Cẩm Hương Lộc, Phó Kiều Thi.
Người nhà họ Đô chỉ có Đô Uyên và một cậu con trai mật danh, chưa từng được đưa ra công khai cho ai biết hết.
Phó Kiều Thi bằng tuổi cậu Cẩm Túc Tả, thành ra cô nàng phải học chung trường, và ở cạnh nhà cậu.
Người phản đối kịch liệt nhất không ai khác đó là cậu Túc Tả, mới đi biển về đã bị ông nội ra lệnh phải theo dõi nàng Thi nhà họ Phó.
Nội tâm gào thét, cậu trước giờ chỉ toàn đi theo theo dõi em.
Giờ đột nhiên lại kè kè bên nàng ta, cậu không kìm được mà đuổi thẳng nàng ra khỏi tầm mắt.
Bị bơ hết lần này tới lần khác, nàng tức tối mặt, gọi điện mách ông nội em.
Kết cục Túc Tả bị cắt hai phần ba tiền tiêu vặt.
Đến khi nào nàng ta nguôi giận mới chịu trả lại số tiền cậu vốn dĩ được hưởng đã vô cớ bị cắt kia.
Cậu ấm Phong Đông sau khi trở lại, kết thúc cuộc trò chuyện với bà Phó.
Trí nhớ đã khôi phục lại hoàn toàn.
Có điều cậu ấm vẫn chưa cho ai báo lại với em biết.
Ai cũng có tính toán riêng, cả em cũng thế..
“Bà Phó”
Đứng trước mặt bà Phó, em hoàn toàn bỏ tất cả mọi lễ nghi mà vệ sĩ Âm kì công dạy dỗ vào sọt rác tất.
Trơ mắt nhìn bà với ánh mắt khiêu khích.
Nghe đâu bà Phó chọn em vào tổ chức, với lời hứa sẽ dạy dỗ em thành một con người khác.
Ban đầu nghe em cứ tưởng đùa, nhưng khi thấy hành động thất lễ của em trong lần ghé thăm này, em đã có con mắt khác khi đã đánh giá thấp bà.
“Mới tới đây chưa được vài ngày.
Đại tiểu thư nhà họ Cẩm lại không ghé thăm ta đầu tiên.
Trái lại còn ghé thăm nơi xa xỉ rẻ tiền kia mua vui.
Cẩm Hương Lộc, con nghĩ xem.
Ta nên vui.
Hay nên buồn đây?”
Sát khí tỏa ra từ bà Phó, khiến con người ta bất giác cảm thấy việc hít thở bình thường càng trở nên khó khăn.
Càng nhìn vào đôi mắt đó, một nổi sợ không tên đột nhiên vây quanh Cẩm Hương Lộc.
Cứ như thể bà Phó bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt trọn lấy em vào trong bụng vậy.
Không thấy lời đáp trả, bà Phó biết chắc em đã bị dọa đến cứng họng.
Nụ cười khinh bỉ trên môi bà đã rõ.
Bà Phó không quá ngạc nhiên với một con nhỏ hay rong chơi, chưa biết đến khao khát và sự nguy hiểm của người trước mắt.
Liền thấy có chút thích thú, định trêu em thêm tí nữa.
Nhưng có lẽ bà đã nhầm rồi..
“Bà nói với ông nội rằng sẽ dạy dỗ tôi thành một con người khác.
Thế bà Phó đây đã nhìn lại cô cháu gái của mình hay chưa?”
Mi mắt khẽ rung nhẹ, bà tưởng em đang bị dọa cho cứng đờ người như bao người.
Ai ngờ là do bà Phó quá bất cẩn..
“Con không cần phải lo.
Cháu gái ta.
Ta biết cách dạy dỗ”- Khóe môi hơi nhếch lên, bà Phó quay người dẫn em về phòng riêng thay cho em bộ đồ khác.
Rồi mới đưa em tới tổ chức.
..
Trong khi đó.
Phó Đoan Lê lại bị phạt ở cấm lao.
Chịu phạt, vì cô đã dẫn Cẩm Hương Lộc tới quán bar chơi cả đêm ở đó.
Đêm qua em không hề phá bất cứ thứ gì, chỉ hòa mình vào đó mà tận hưởng.
Bà Phó xưa nay nóng tính, Phó Đoan Lê là cháu ruột hay đại tiểu thư đi đâu, ăn gì mặc gì bà không quan tâm.
Chỉ để ý mỗi thành tích và những lần bà dặn cô làm gì thì cô phải làm nấy.
Lần này là trường hợp đặc biệt.
Tiểu thư nhà họ Cẩm được liệt vào danh sách nguy hiểm khi ở tuổi còn khá nhỏ.
Việc chứng kiến cái chết hay làm ai đó bị thương, em đều thấy điều đó rất bình thường, và không hề lộ vẻ lo sợ gì.
Khi vào nhà họ Cẩm, em ở chung với ông nội.
Từng được đưa đến căn cứ tham quan, vô tình bắt gặp hàng dài xác chết nằm la liệt cách căn cứ không xa.
Khi đó ông nội em biết em không phải dạng vừa.
Không có ai sinh ra đa là người xấu cả, chỉ có người bình thường bị ảnh hưởng xấu từ khi còn rất nhỏ.
Ảnh hưởng tới tâm lý, sau này dẫn đến con đường ‘trở thành người xấu’.
Đối với trường hợp của em sau này có khả năng sẽ còn ghê gớm hơn.
Ở tuổi vẫn có thể điều khiển được, thì vẫn nên điều khiển.
Kẻo để lại hậu họa sau này, việc ngăn lại là rất khó.
Giờ Phó Đoan Lê còn muốn em tới mấy nơi như vậy.
Bị tiêm thuốc phiện, hút cần thì phải làm sao?
Tạm thời Cẩm Hương Lộc vẫn còn bình thường.
Trước mắt bà Phó phải dạy dỗ lại cháu gái mình rồi mới tính tới chuyện ra lệnh Phó Đoan Lê kết bạn với em.
Chuyện lần này lão gia họ Cẩm đã nhận được tin, ông không quan tâm tới việc cháu gái mình đi đâu.
Nhưng nếu cuộc gọi đó báo rằng em bị làm sao, thì Phó gia chưa đầy một tháng sau đã bị diệt cả ba đời vì một lỗi nhỏ này thôi đó...