Tiền Đường chính thức bước vào mùa đông. Chỉ có vào lúc đổi mùa, Tưởng Uân mới nhận ra bản thân lại cao thêm.
Cậu lấy áo len và áo khoác mặc vào mùa đông năm trước ra, có vài cái mặc vào không hề giống như bao tải, vai của cậu đã có thể mặc vừa cái áo.
Sau khi Tưởng Uân theo Chương Linh trở về từ nhà cô Phí, Chương Tri Thành lấy ra hai cái túi thật lớn từ phòng ngủ của mình, nói: “Tiểu Tưởng, đây là quần áo mùa đông của chú. Lúc chú mặc là hơn ba mươi tuổi, vẫn còn rộng rãi, cháu xem thử đi, nếu không chê thì cứ mang về mặc.”
Hiện tại chiều cao của Tưởng Uân không chênh lệch nhiều lắm so với Chương Tri Thành. Thầy Chương bảo dưỡng dáng người rất tốt. Quần áo của ông, quả thật Tưởng Uân có thể mặc.
Tưởng Uân nhận lấy cái túi, phát hiện quần áo bên trong đều được gấp gọn gàng chỉnh tề. Phần lớn vẫn còn mới, có áo len, quần jean và áo khoác, mang theo một mùi thơm nhẹ, cậu khẽ nói: “Cảm ơn chú.”
Chương Tri Thành vỗ vai cậu: “Không cần khách sáo, đều là quần áo cũ thôi.”
Chương Linh lấy ra một chiếc áo len màu lông lạc đà từ trong túi, ngạc nhiên kêu lên: “Wow, ba cho Tưởng Uân cái này sao? Cái áo này ba mặc nhìn rất đẹp. Tưởng Uân, Tưởng Uân, cậu đi thay cho mình nhìn thử đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT