Bentley màu đen chạy trên đường cái, ngoài cửa sổ ánh sáng loang lổ.
Người đàn ông trên ghế phụ đặt ghế xuống thấp, lười biếng tựa vào rõ ràng trong ánh sáng âm thầm, cả người tản ra một cỗ quý công tử nhã nhặn.
Ngôn Lạc Hi bĩu môi, đột nhiên hỏi: "Này, rốt cuộc lai lịch của anh là gì, tôi không tìm thấy bất cứ thông tin gì về anh trên công cụ tìm kiếm, hình như rất thần bí"
Lệ Dạ Kỳ hơi nhíu mày, thưởng thức quả quýt trong tay, ngữ khí lười biếng, "Thì ra em còn tìm hiểu anh sao?"
"Đúng vậy, cũng phải biết mình gả cho người nào, xuất thân không giàu có, nuôi không nổi tôi".

Ngôn Lạc Hi nghiêm trang nói, trên thực tế lúc ấy cô không tìm được tin tức gì về Lệ Dạ mới có thể nhận định thùng giấy chứng nhận kết hôn kia là kịch độc.
Về phần gặp lại Lệ Dạ Kỳ, cô đã sớm quên người đàn ông trên giấy chứng nhận kết hôn trông như thế nào.
Lệ Dạ Kỳ mặt mày bất động nhìn cô, không ngần ngại nói: "Yên tâm, tuyệt đối sẽ không để em đi bán thịt giống anh".
"......"
"Rõ ràng trên giấy chứng nhận anh mặc quân phục kia mà, cũng đúng không thể tìm được việc ngay khi vừa xuất ngũ chỉ có thể bán thịt để sống qua ngày, nói đi anh thực sự là một người bán thịt phải không?"
Lệ Dạ Kỳ chớp chớp mắt, "Đoán xem"

Ngôn Lạc Hi thấy thế tin như thật nói: "Đáng tiếc cho vẻ bề ngoài này, nếu lấn sân vào giới giải trí cam đoan sẽ trở thành nam chính vạn người, mê đâu cần phải đi bồi một lão nữ như vậy, đáng tiếc, đáng tiếc."
Đôi mắt của Lệ Dạ Kỳ co giật, mù quáng tới mức này chẳng trách trong làng giải trí lại có một nữ minh tinh số 2 quốc dân, đúng là giày xéo nhan sắc và diễn xuất một cách vô ích.
"Chồng em bán thịt hình như em không ngại chút nào?"
"Tôi nên phiền lòng sao?" Ngôn Lạc Hi trong ánh mắt đen trắng rõ ràng lộ vẻ hoang mang, anh cường hôn ép cưới cô bất quá cũng chỉ bị động tiếp nhận.
Tuy thân thể đã hai lần bị cưỡng ép chấp nhận anh, nhưng về mặt tâm lý cô vẫn chưa coi anh là chồng, ít nhất chưa thể thích ứng quá trình này.
Lệ Dạ Kỳ thần sắc lãnh đạm không vui cũng không giận, trong xe không khí dần dần ngưng trệ.
"Xem ra anh cần cố gắng một chút, để em học được cách để ý."
"..."
Rất nhanh xe chạy vào biệt thự Bán Sơn, Ngôn Lạc Hi dừng xe tắt máy quay đầu nhìn về phía ghế phụ.

Người đàn ông nửa nằm trên ghế, hai mắt khẽ chớp, hơi thở đều đều kéo dài, dường như đã ngủ thiếp đi.
Cô nhíu mày, không thể tin nổi sự thật mình đã là phụ nữ có chồng, càng không thể chấp nhận cô và người đàn ông trước mắt đã xảy ra hai lần hành vi thân mật.
Cô đưa tay đẩy vai anh: "Lệ thối tha, tới nơi rồi" Tay cô rất nhanh bị người đàn ông giữ lại, anh dùng chút kỹ thuật cô liền bổ nhào vào trong lồ ng ngực cường tráng, hơi thở nồng đậm nội tiết tố nam tính bao phủ, tim bỗng dưng ngừng đập.
"Buông ra".

Ngôn Lạc Hi giãy giụa.

Một giây sau, người đàn ông mở đôi mắt đen nhánh giống như hai vực sâu thẳm muốn hút linh hồn cô vào trong sau đó quật đánh cho tan xương nát thịt.
Cô muốn dời tầm mắt nhưng lại bị nhìn chằm chằm như ma ám.
Trong đôi mắt người đàn ông có thêm một nụ cười say lòng người, đưa tay xoa xoa da thịt cằm cô, trêu ghẹo nói: "Nhìn anh thế này, em có thích không?" Ngôn Lạc Hi từ trong sương mù tỉnh táo lại dùng sức muốn ngồi trở về, nhưng bên hông bàn tay to kia, lại làm cho cô không thể dễ dàng giãy thoát.
Ngón tay ngả ngớn của người đàn ông, từ cằm cô chuyển qua đôi môi đỏ mọng của cô, dịu dàng khẽ chạm vào cánh môi, làm  cả người sởn tóc gáy dựng thẳng lên.  Đôi mắt đen tinh tường của người đàn ông nhìn chằm chằm, yết hầu gợi cảm lăn một vòng, giọng nói khàn khàn, "Vợ à, em có đôi môi rất thích hợp để hôn".
Nam nhân trước mắt, cũng không có bởi vì ngũ quan quá mức xinh đẹp thâm thúy, mà mất đi khí độ cường hãn uy nghiêm của bản thân.

Ngôn Lạc Hi giơ tay "bốp" một tiếng, vỗ lên mu bàn tay anh, lạnh lùng nói: "Không nên gọi anh là Lệ thối tha, mà gọi là Lệ bi3n thái"
Nói xong, cô dùng sức đẩy anh ra, xoay người mở cửa xe xuống xe.

Bên ngoài xe gió mát hiu hiu, thổi tan nhiệt độ cao trên mặt cô, cũng thổi tan rung động trong lòng cô.

Biết rõ anh đang đùa giỡn vẫn không thể khống chế bị anh mê hoặc.
Cô nhớ năm ngoái trên weibo, công bố mười nữ minh tinh nam giới thích hôn môi nhất, cô thình lình lại nằm trong bảng, có thể thấy được ánh mắt khán giả đều sáng như tuyết, coi như anh biết nhìn hàng! Nghĩ như vậy cư nhiên có chút đắc ý.
Lệ Dạ Kỳ xuống xe, hai tay anh chống lên thân xe, "Nhìn vẻ mặt nhỏ nhắn của em nói cho tôi biết em đang tự mãn sao?"
Hai má Ngôn Lạc Hi vừa hạ nhiệt lại nóng lên, cô hung tợn trừng mắt nhìn anh một cái, nói: "Nếu đã đưa anh về nhà rồi tôi về trước đây"
Lệ Dạ Kỳ đứng thẳng người, chậm rãi đi về phía biệt thự: "Đã về đến nhà rồi, nấu cho anh bát canh giải rượu rồi đi"
Ngôn Lạc Hi bĩu môi: "Tôi cũng không phải người hầu của anh, anh bảo tôi nấu thì tôi nấu sao? Như vậy thật mất mặt"
Lệ Dạ Kỳ hai tay đặt trên thắt lưng, trong đôi mắt đen tối chứa đựng nụ cười không hề ấm áp, anh chậm rãi đi về phía cô, "Muốn thể diện? Nào, em muốn bao nhiêu anh cho em bấy nhiêu"
Ngôn Lạc Hi nhịn không được lui về phía sau vài bước, bị anh chấn nhiếp, cô không cam lòng quát: "Nấu thì nấu, chỉ cần anh dám uống"
Lệ Dạ Kỳ lúc này mới dừng động tác, xoay người đi về phía biệt thự, vừa đi vừa nói: "Anh đi tắm, tắm xong phải có canh giải rượu"
Ngôn Lạc Hi đứng tại chỗ không nhúc nhích, nghĩ thầm chờ anh vào biệt thự, cô lại xoay người nhanh chân bỏ chạy.

Người nào đó dường như có đôi mắt mọc ra sau đầu, tiếp tục nói: "Đừng nghĩ muốn chạy không có sự cho phép của anh người làm sẽ không mở cửa cho em đâu".
Ngôn Lạc Hi: "..."
Cứ tưởng trong biệt thự lớn như vậy chỉ có Lệ Dạ Kỳ là vật sống thì ra còn có vật sống khác nữa!
Cô không cam lòng tình nguyện vào trong đó chút nào, bỗng dưng truyền đến bên tai tiếng chó sủa, cô sực nhớ tới con quái vật khổng lồ giống như sói lần trước, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bước thật nhanh đuổi theo ai đó, cho đến khi vào được bên trong biệt thự mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Lệ Dạ Kỳ dừng ở trên thềm chậm rãi nhìn thấy cô chạy vào, trong mắt anh xẹt qua một nụ cười, "Mai Mai mấy ngày nay đang trong thời kỳ động d*c, gặp người liền muốn nhào tới, yên tâm, nó sẽ không đả thương em"
Ngôn Lạc Hi trong lòng một trận quẫn bách, lại ngẩng đầu nhìn lại lúc, nam nhân đã biến mất ở lầu hai đầu cầu thang.
Lệ Dạ Kỳ tắm rửa xong đi ra, cả người đã tỉnh táo không ít, anh mặc áo ba lỗ cùng quần huấn luyện rộng thùng thình hiển nhiên là một quân ca ca trên sân huấn luyện.
Anh cầm di động thấy cuộc gọi nhỡ anh gọi lại: "Chuyện gì?
Chu Bắc ở bên kia đợi đến buồn ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng Lệ Dạ Kỳ, cậu còn chưa kịp phản ứng "Cái gì nữa?"
Lệ Dạ Kỳ mím môi: "Muốn tôi xé cậu ra không?"
Chu Bắc lập tức tỉnh táo nhớ tới vội vàng nói: "Thất gia, truyền thông đăng ảnh đêm khuya anh đưa Lê tiểu thư đi bệnh viện, còn phỏng đoán cô ấy mang thai con của anh, chuyện tốt của hai người sắp tới rồi.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play