Lê Trang Trang cầm hoa tươi, bước chân hơi dừng lại, nhìn trong trời chiều huyết sắc, bóng lưng cao lớn của người đàn ông mơ hồ nghe ra cảnh cáo không tầm thường.
Cô ta âm thầm kinh hãi, Lệ gia từ trước đến nay luôn bao che khuyết điể nếu để cho Thất ca biết, cô ta hướng Ngôn Lạc Hi hạ thủ cho dù anh không đối phó cũng sẽ anh xa lánh.

Cũng may mắn đã tìm được người chịu tội thay.

"Thất ca nói đúng, hành vi của fan do thần tượng dẫn dắt, cũng may fan của em rất ngoan".

Lê Trang Trang nói cười yến yến theo sau, đứng ở bên cạnh anh, cùng anh sóng vai đi về phía trước.
Mộ của Tịch Uyên ở trên đỉnh núi, khi hai người lên tới đỉnh núi, mặt trời đã lặn xuống đường chân trời, nhuộm màu chân trời lộng lẫy mà bao la hùng vĩ.
Lệ Dạ Kỳ lẳng lặng đứng trước bia mộ, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trẻ trung anh tuấn trong ảnh, tâm tình nặng nề.

Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, giơ ngón tay đặt lên tấm ảnh, giọng nói khàn khàn mà bi ai: "Tịch Uyên, nếu cậu còn sống..."
Anh đặt đầu lên cánh tay, khổ sở không nói nổi nữa.
Tịch Uyên là đội phó của anh, năm đó khi làm nhiệm vụ, bọn họ bị địch nhân phục kích, người đi cùng trừ anh ra, toàn bộ đều hi sinh.

Đó là thất bại lớn nhất trong cuộc đời anh, phát súng đó rõ ràng bắn về phía anh, nhưng Tịch Uyên đã lấy thân chắn đạn, để anh chăm sóc Lê Trang Trang và mất mạng ngay tại chỗ.
Lê Trang Trang đứng sau lưng nhìn Tịch Uyên trong ảnh bằng ánh mắt lạnh lùng.
Cô hơi cúi xuống, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương đặt lên vai Lệ Dạ Kỳ, dịu dàng nói: "Anh Thất, đừng buồn, Tịch Uyên ở dưới cửu tuyền, thấy anh tự trách như vậy cũng sẽ không an tâm"
Lệ Dạ Kỳ ngẩng đầu lên, ngữ khí bi thương, "Nếu cậu ấy còn sống, hai người bây giờ hẳn là đã kết hôn sinh con, hạnh phúc mỹ mãn rồi"
Lê Trang Trang ngồi xổm xuống bên cạnh, do dự một chút thử nắm lấy tay Lệ Dạ Kỳ, thấy anh không lập tức rút lại, trong lòng vui vẻ, nói: "Anh Thất, trời có sóng gió bất trắc, Tịch Uyên đã làm hết thiên chức quân nhân.

Trước khi lâm chung anh ấy phó thác em cho anh, năm năm qua, anh chăm sóc em rất tốt.

Anh ấy trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy vui mừng"
Lệ Dạ Kỳ không dấu vết rút tay về cầm vò rượu đặt trước bia mộ, "Tịch Uyên, đây là Nữ Nhi Hồng cậu thích uống nhất, trước kia không hiểu tại sao lại thích rượu mạnh như vậy, bây giờ uống quen mới hiểu, đàn ông chân chính xứng với rượu mạnh"
Lê Trang Trang thấy anh rút tay về, gò má liền nóng lên ít nhiều vẫn thấy xấu hổ.
Cô ta lấy ra hai cái chén, đặt trước mặt Lệ Dạ Kỳ, nhìn hắn rút nút rượu, mùi rượu nồng nặc tràn ra, cô ta nói: "Lần này Nữ Nhi Hồng ngửi thấy mùi vị không giống lắm"
"Nó cất trong hầm hơn 60 năm.

Người ta nói rằng vị chủ tịch sáng lập đã uống loại rượu này khi ăn mừng chiến thắng.

Rất khó mua." Lệ Dạ Kỳ không nhanh không chậm nói.

Lê Trang Trang tiếc nuối: "Rượu ngon như vậy, Tịch Uyên rốt cuộc không có phúc thưởng thức.

Vẻ mặt Lệ Dạ Kỳ ảm đạm bi thống, hàng năm đến ngày giỗ của Tịch Uyên, anh sẽ hoàn toàn mất ngủ, trái tim trống rỗng, trước mắt luôn hiện lên cảnh Tịch Uyên người đầy máu nín thở trong lòng.

Anh bưng chén lên, nói: "Tịch Uyên, nếu có kiếp sau anh nhất định kết cổ ngậm vành đền đáp ơn cứu mạng của cậu"

Dứt lời, anh hào khí can vân uống xong trong chén rượu, đồng thời bưng lên một cái chén khác, đem rượu vẩy ở bia mộ trước.
Lê Trang Trang nghiêng người, bưng vò rượu lên rót thêm hai chén nữa.

Cô bưng một chén lên, nói với Lệ Dạ Kỳ: "Thất ca, bây giờ trước mặt Tịch Uyên, em muốn cảm ơn anh đã chăm sóc em trong năm năm qua.
Mặt trời lặn về phía tây, chân trời hoàng hôn nặng nề.

Gió thổi qua, mang theo góc váy Lê Trang Trang, cô ta nhìn Lệ Dạ Kỳ không chớp mắt." Thất ca, cám ơn anh đã yêu thương em như em gái ruột, chỉ mong cả đời chúng ta đều là bạn tốt"

Lệ Dạ Kỳ bình tĩnh nhìn Lê Trang Trang, lập tức mỉm cười, hắn bưng bát lên, chạm vào Lê Trang Trang một cái, uống hết chén rượu kia trước.
Thấy Lê Trang Trang đang chuẩn bị uống, anh đưa tay cầm cổ tay cô ta, cầm bát qua, thấp giọng nói: "Lát nữa em phải lái xe, rượu này quá mạnh, không thích hợp cho em uống"
Nói xong, cổ tay hắn nghiêng, đổ toàn bộ rượu lên bia mộ.

Lê Trang Trang không nghĩ tới được anh quan tâm như vậy nhịn không được đỏ mặt tim đập, ánh mắt nhìn anh bất giác có thêm vài phần ái mộ.
Hai người ngồi trước bia mộ một tiếng đồng hồ, cho đến khi trời hoàn toàn tối, Lệ Dạ Kỳ mới đứng dậy, anh nhìn Tịch Uyên, thầm nhủ trong lòng: Tịch Uyên, anh đã hứa với em, anh sẽ làm được, em yên nghỉ đi!
"Đi thôi, chúng ta xuống núi"
Lê Trang Trang gật đầu, hai người theo bậc thang đi xuống chân núi.
Vừa tế bái Tịch Uyên xong, tâm tình hai người đều có chút nặng nề, Lê Trang Trang thất hồn lạc phách đi theo sau Lệ Dạ Kỳ, không để ý, chân giẫm lên không, sợ tới mức kinh hô một tiếng, cả người ngã nhào về phía trước.
Lệ Dạ Kỳ nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy cánh tay cô ta kéo về.

Lê Trang Trang nương theo quán tính, trực tiếp nhào vào trong lòng người đàn ông, hormone nam tính quanh quẩn ở chóp mũi nhẹ nhàng dễ ngửi, cô ta cũng không muốn rời đi.
Lệ Dạ Kỳ đỡ cô ta đứng vững, nhíu mày, "Có bị thương ở đâu không?"
Lê Trang Trang vừa đứng vững, lông mày liền nhíu lại đau đến hít vào một hơi, "Đau quá, hình như em bị trật chân rồi."
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt, nhìn hận trên chân cô cao, anh mím môi, vẻ mặt có chút nghiêm túc, "Còn có thể đi hay không?"
"Em thử xem.

"Lê Trang Trang thử đi xuống một bước, mắt cá chân bị trật đau thấu tim vội vàng lắc đầu," Đau lắm em đi không được"

Lệ Dạ Kỳ nhíu mày trầm tư, hắn ngồi xổm trước người Lê Trang Trang, "Anh cõng em xuống"
Lê Trang Trang cũng là đang có ý này, ghé vào trên lưng nam nhân được cõng lên, một khắc kia, cảm giác mình giống như chiếm được toàn thế giới cảm giác được cõng tuyệt vời như vậy thật sự thõa mãn vô cùng.

Lệ Dạ Kỳ nâng đùi Lê Trang Trang, bàn tay cuộn thành nắm đấm rõ ràng một quý ông chân chính.
Rất nhanh, anh cõng cô ta xuống núi, đặt ở ghế lái phụ, anh ngồi vào trong buồng lái, điều khiển xe đến bệnh viện.

Anh lại không biết, một đường này đều bị phóng viên theo dõi chụp ảnh.
Ngôn Lạc Hi đóng phim đã hai giờ sáng, cô đi vào bãi đỗ xe, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông tựa vào xe sang trọng hút thuốc.

Cô giống như chuột gặp mèo, xoay người bỏ chạy.

Phía sau truyền đến một giọng nam thâm trầm lãnh liệt: "Em xác định muốn cùng anh so chân ai dài hơn hay là mọi người trong đoàn làm phim biết quan hệ của chúng ta là gì?"
Ngôn Lạc Hi nghe ra uy hiếp, bước chân dừng lại, cực không cam lòng xoay người đi, hung tợn trừng mắt nhìn anh, "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Lệ Dạ Kỳ chậm rãi phun ra một ngụm khói trắng nhạt, bộ dáng nhiều hơn vài phần ngả ngớn cùng không đứng đắn: "Làm...!em!
Ngôn Lạc Hi hận đến nghiến răng, tuy rằng bây giờ là hai giờ sáng nhưng ở đoàn làm phim khó đảm bảo sẽ không có paparazzi ngồi canh, anh còn không biết giữ mồm giữ miệng như vậy, ngày mai cô nhất định phải lên hot search tiêu đề nữ số hai quốc dân đêm khuya tán tỉnh nam tử thần bí, ngôn từ dơ bẩn, hành vi ph óng đãng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play