Xe dừng ở bên ngoài biệt thự Bán Sơn,
Ngôn Lạc Hi quay người nhìn ánh đèn mờ ảo cuối tầm mắt, nụ cười trên môi dần cứng đờ, trong lòng như có một tảng đá khổng lồ bị nhét vào đó, cảm thấy buồn bã nặng nề.

"Bạch Kiêu, cám ơn anh đã đưa em về, hôm nay thật sự đã làm phiền anh rồi"
Bạch Kiêu mỉm cười:"Nhờ phúc của Lệ tổng, đã rất lâu rồi anh không biết cái gì gọi là nghỉ phép, cũng cám ơn em, đã cho anh trải qua một ngày thoải mái vui vẻ"
Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ôn hòa như ngọc và cực kỳ chói mắt, Nhan Lạc Hi hơi giật mình, khó trách trên weibo có người bình luận anh ta là sát gái, ngay cả cô cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn này.

"Bạch Tiêu, đừng cười như vậy, sẽ xảy ra chuyện lớn.

"
Ngôn Lạc Hi xoa xoa trán, có ai có thể tới đem cái tên tùy tiện nhìn người khác thế bắt đi không?
Bạch Kiêu sửng sốt, lập tức bật cười, "Lạc Hi, có ai nói em rất đáng yêu không?"
"Nam thần, dùng từ đáng yêu để hình dung một cô gái ở độ tuổi này thật xấu xa nhưng em vẫn cảm ơn anh đã khích lệ, tạm biệt.

"
Ngôn Lạc Hi đẩy cửa bước xuống, mắt cá chân còn có chút đau, so với buổi sáng đã tốt hơn nhiều.

Cô đứng ở ven đường, vẫy vẫy tay với Bạch Kiêu trong xe, "Lái xe cẩn thận"
Bạch Kiêu nhìn cô thật sâu, "Vào đi, anh đi đây"
Ngôn La Hi nhìn chiếc Land Rover trắng biến mất, sau đó quay người nhìn biệt thự đứng lặng yên trong màn đêm, tâm trạng lại trở nên nặng nề.

Từng tế bào trong người đều đang kháng cự đi vào, bởi vì cô còn chưa nghĩ ra, làm sao có thể tỏ ra không có gì khi đối mặt với ai kia kia, cái người chỉ cần một câu nói liền đả thương cô sâu sắc.

Cô thực sự không đủ can đảm quay lại a!
Ngôn Lạc Hi lấy điện thoại từ trong túi, gọi cho Điền Linh Vận: “Cô bé, có thể cho mình tá túc một đêm không?”
Lời còn chưa dứt, điện thoại bỗng nhiên bị một bàn tay lớn rút đi, Ngôn Lạc Hi xoay người, nhìn người đàn ông không biết xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào, cô hoảng sợ.

"Anh! "Khóe mắt quét đến chiếc Bentley màu đen dừng ở ven đường, cô nhất thời im lặng.

Vừa xuống xe, cô liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ ở ven đường, cách quá xa, thị lực của cô không tốt, không thấy rõ biển số xe, cho nên anh vẫn luôn ở đó?
Ánh mắt chuyển trở lại trên người nam nhân gần trong gang tấc, vẻ mặt của anh mang theo lệ khí, giống dã thú ngủ đông trong bóng tối, một đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn chằm chằm, ngữ khí càng hùng hổ dọa người.

"Em cả ngày đều ở cùng anh ta?"
Ngôn Lạc Hi nhíu chặt mày, đưa tay muốn lấy lại di động, lại bị anh nắm chặt cổ tay, cô tức giận trừng mắt nhìn anh.

"Trả cho em"
"Anh đang hỏi em".

Lệ Dạ Kỳ cao giọng, lông mày nhíu chặt biểu hiện tính nhẫn nại của anh đã hao hết.

Ngôn Lạc Hi cắn môi dưới, ánh mắt đầy tức giận nhìn anh, nắm chặt đôi bàn tay nhỏ nhắn thành nắm đấm, âm thầm phản đối sự thô bạo dã man của anh.

Trái tim Lệ Dạ Kỳ chợt thắt lại khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của cô, anh nắm lấy cổ tay cô, xoay người đi về phía chiếc Bentley đen mà không nói một lời.

Người đàn ông thân hình cao lớn, đã được huấn luyện chuyên nghiệp đặc biệt lực tay mạnh đến mức đáng kinh ngạc.

Ngôn Lạc Hi dù thế nào cũng không thoát khỏi tay anh, cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, dùng tay còn lại kéo mạnh tay anh lại.

Lệ Dạ Kỳ tức giận vì sự phản kháng của cô, anh đột nhiên cúi xuống bế cô lên.

Một vòng quay chóng mặt, Ngôn Lạc Hi bị ném lên vai của người đàn ông, bả vai của anh ta áp vào bụng cô, cô tức giận đến mức đánh mạnh vào lưng anh ta:"Khốn nạn, thả tôi xuống.


Chính những lúc này đây, cô lại cảm giác mình thật nhỏ bé.

Người đàn ông hoàn toàn phớt lờ cô, bước về phía xe, mở cửa xe ném cô vào trong, sau đó đóng sầm cửa lại.

Ngôn Lạc Hi chật vật từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn anh vòng qua đầu xe lên xe, sát khí đầy người lên xe, chuông báo động trong lòng vang lên cô vội vàng đưa tay mở cửa.

Một giây sau, cổ tay liền bị anh nắm chặt, cô quay đầu lại, ánh mắt sợ hãi nhìn anh chằm chằm.

Lệ Dạ Kỳ đưa tay nắm cằm cô, đôi môi lạnh lẽo dùng sức chặn lại.

Ngôn Lạc Hi cả kinh trừng to mắt, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt tuấn tú phóng đại của người đàn ông, đôi mắt đen u ám kia, trong lòng kinh ngạc, đau đớn dâng tới cực điểm.

Cô giãy dụa kịch liệt, bàn tay tự do chống lên ngực nóng bỏng của anh, dùng sức đẩy anh ra hung hăng lau thứ ướt át trên miệng, giống như muốn xóa đi toàn bộ hơi thở anh để lại.

Lệ Dạ Kỳ nheo mắt lại, mày kiếm nhíu chặt, chán ghét và mâu thuẫn trong đáy mắt cô khiến anh loạn như ma, anh không nói một lời khởi động xe chạy xuống chân núi.

Ngôn Lạc Hi ngồi ở ghế lái phụ, sự tức giận trong lòng vẫn chưa tản đi, nhìn anh vẫn luôn lái xe, cô cuối cùng nhịn không được hỏi: "Anh muốn đưa em đi đâu?"
"Đến một nơi nào đó chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng.

"
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước, cả ngày tâm tình anh đều xốc nổi, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt tổn thương lúc cô rời đi vào buổi sáng, anh lại càng không thể chú tâm vào công việc.

Trước kia, anh đã quen làm theo ý mình, đối diện với quân lính trong quân đội luôn trực tiếp thẳng thừng phê bình, không bận tâm lo lắng bọn họ nghĩ gì.

Trong mắt anh, nếu một câu nặng lời cũng chịu không nổi, thì lấy tư cách gì ở lại quân đội vì nước vì dân.

Nhưng mà bây giờ, vợ không phải lính của anh.

Dì Đông nói đúng, nếu lời nói của anh khiến cô hiểu lầm, thì nên phải giải thích rõ ràng, đừng để khuất mắc thêm chồng chất.

Ngôn Lạc Hi ngẩn ra, kìm lòng không được mà nhìn anh, ánh sáng trong xe lúc sáng lúc tối, sườn mặt người đàn ông tuấn mỹ cương nghị, giống như là tác phẩm nghệ thuật điêu khắc kiệt xuất.

Lúc này anh hơi mím môi, vẻ mặt giống như mang theo khổ sở, so với người đàn ông nói năng lạnh nhạt buổi sáng dịu dàng hơn vài phần.

Cô dời tầm mắt, nghiêng đầu nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ:"Em không có gì để nói với anh"
"Anh có vài điều muốn nói với em" Lệ Dạ Kỳ nhìn cô một cái.

Bởi vì tổn thương sâu sắc mà hai người họ ngay cả niềm tin cơ bản cũng không có?

Hay là nói, giữa bọn họ trước giờ chưa từng có sự tin tưởng?
"Em mệt chết được, chỉ muốn ngủ".

Ngôn Lạc Hi từ chối nói chuyện với anh.

Lệ Dạ Kỳ mím chặt môi:"Buồn ngủ thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, sắp tới rồi"
Ngôn Lạc Hi biết, cô không thể chi phối quyết định của anh, bởi vì người đàn ông này cốt cách luôn bá đạo như vậy.

Cô nghiêng người, đưa lưng về phía anh tựa vào ghế ngồi, ngôn ngữ cơ thể xa cách làm ánh mắt Lệ Dạ Kỳ lại ám trầm một chút.

Vài phút sau, xe dừng lại.

Ngôn Lạc Hi mở to mắt, trong tầm mắt bốn phía tối đen như mực, đỉnh đầu bỗng nhiên có ánh sáng phủ xuống.

Cô đột nhiên quay đầu, chỉ thấy người đàn ông thu tay lại, im lặng nhìn cô.

Tim không hiểu sao như ngừng đập, khó có thể dời tầm mắt, đưa tay mở cửa xe.

Một giây sau, mu bàn tay cô bị một bàn tay lớn ấm áp bao phủ, cả người bị vây quanh trong hơi thở mát lạnh của người đàn ông, cô thất kinh ngẩng đầu, bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp.

"Anh xin lỗi"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play