Bỗng "két" một tiếng, chiếc LandRover màu trắng dừng lại trước mặt Ngôn Lạc Hi.
Ban đầu cô không chú ý vì đang đeo kính râm hầu hết mọi người có thể không nhận ra cô là ai.
Thẳng đến hai chân dài thẳng tắp đứng yên trước mặt, cô mới ngẩng đầu ngơ ngác.
"Bạch...Bạch Kiêu? Sao anh lại ở đây?"
Bạch Tiêu ăn mặc giản dị, như thể vừa bước vừa ra từ truyện ngôn tình.
Nam nhân quốc dân, tuấn tú đẹp trai, ôn nhu như ngọc, cụp mắt xuống nhìn cô: “Sao em ngồi đây một mình, trợ lý của em đâu?”
Ngôn Lạc Hi nhăn nhó:"Em bị trật chân rồi”
Bạch Kiêu quỳ xuống trước mặt cô, ánh mắt như diều hâu nhìn vào mắt cá chân sưng phù, khẽ cau mày:"Có vẻ nghiêm trọng, anh đưa em đến bệnh viện"
Ngôn Lạc Hi lắc đầu.
"Không cần đầu, anh biết những người như chúng ta không thể cứ thế đến bệnh viện được.

Nếu bị phóng viên chụp ảnh, lại bị nói đến sảy thai hay phẫu thuật thẩm mỹ.

Bọn họ luôn có trí tưởng tượng không giới hạn, có bao giờ quan tâm sống chết của nghệ sĩ chỉ vì mấy cái tiêu đề"
Bạch Hiểu bất đắc dĩ cười: “Trong ngành này, mọi chuyện riêng tư đều sẽ bị phóng viên chú ý, nếu không phiền có thể đến nhà anh cũng gần đây, bà nội anh có thể chữa trị vết bầm tím, anh nhờ bà xem giúp em?"
Ngôn Lạc Hi nhớ lại từng có tin tức kể chi tiết gia cảnh của Bạch Kiêu.

Gia đình y học, tổ tiên đều là cao thủ giúp đỡ thiên hạ, ông bà nội cũng là bác sĩ nổi tiếng.
"Cái này không hay lắm, làm phiền quá rồi"
“Không sao, anh đỡ em dậy trước.”
Bạch Kiêu nghiêng người nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đứng dậy từ dưới đất, từ đầu đến cuối anh đều giữ khoảng cách quân tử.
Ngôn Lạc Hi trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, cô và Bạch Kiêu không quá thân thiết tự dưng xông vào nhà người ta như vậy quá không lịch sự.
"Bạch Kiêu, thực sự không cần"
Bạch Kiêu lặng lẽ nhìn cô, giọng điệu bất đắc dĩ:"Hoặc là đến bệnh viện, hoặc là đến nhà anh, em chọn một"
Ngôn Lạc Hi khó hiểu cau mày, cô tuyệt đối không thể đi bệnh viện, chỉ có thể đến nhà Bạch Kiêu.

Cúi đầu nhìn xem quần áo của mình, cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng có chút bất lịch sự đến bằng tay trắng.
"Đến nhà anh có vẻ tốt hơn, anh biết phóng viên đáng sợ thế nào mà.

Phía trước có cửa
hàng trái cây, lát nữa anh đậu ở đó chờ em một chút"
Bạch Hiểu khách khí cười nói: "Thật ra em không khách sáo tới vậy"
Mặc dù vậy, đi đến cửa hàng trái cây, Bạch Kiêu chủ động ngừng lại, thấy Ngôn Lạc Hi chuẩn bị xuống xe, anh nhanh chóng ngăn cô lại: “Lạc Hi, em ngồi đi, anh mua cho"

“Làm vậy sao được?" Ngôn Lạc Hi cầm ví, kiên quyết xuống xe.
Bạch Kiêu đưa tay lấy đi ví tiền của cô: "Cứ làm thế này, em trả tiền, anh mua.

Hơn nữa anh biết bà nội thích ăn trái cây nào, vì là bà anh ít ra mua đúng ý bà sẽ thích"
Ngôn Lạc Hi vậy là bị thuyết phục, không kiên trì nữa.
Bạch Kiêu quay người bước vào cửa hàng, ngay sau đó bước ra với hai túi trái cây lớn, đều là loại nhiệt đới, anh đặt trái cây ở ghế sau, quay lại xe rồi trả lại ví cho cô.
“Để thể hiện sự chân thành của em, anh đã chọn tất cả những loại đắt tiền.” Anh chớp mắt nhìn cô, vô thức nhìn thấu ý định của cô.
Ngôn Lạc Hi cười nói:"Nên như vậy"
Hai mươi phút sau, xe chạy vào biệt thự nhà họ Bạch, khu nhà tứ hợp bình dị được cho là đã có lịch sử hai trăm năm, mỗi viên gạch ngói ở đây đều mang đậm nét văn hóa độc đáo
Sau khi bà Bạch về hưu, vẫn sống một mình ở đây.
Bạch Kiêu một tay mang theo hoa quả, một tay đỡ Ngôn Lạc Hi, một mùi thuốc phả vào mặt, nhưng không phải mùi thuốc Đông y cô uống ngày xưa, ngửi rất thoải mái.
Người làm ra chào đón, lễ phép chào hỏi Ngôn Lạc Hi, sau đó đưa tay nhận lấy túi nhựa chứa đầy hoa quả:"Thiếu gia, lão phu nhân ở phòng trên, cậu dẫn Ngôn tiểu thư trực tiếp qua là được."
"Ừm, Lạc Hi, chúng ta đi vào thôi"
Đi tới bên ngoài phòng trên, bên tai truyền đến tiếng hát the thé, đứt đoạn phá âm còn lạc tông, Ngôn Lạc Hi phì một tiếng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Bạch Kiêu, cô cười nói: "Bà nội anh đang hát sao?"
Bạch Kiêu xấu hổ xoa xoa mi tâm:"Để em chê cười rồi"
"Không đâu, em cảm thấy bà nội anh rất đáng yêu".

Ngôn Lạc Hi cười híp mắt nói.
Tựa hồ nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, tiếng hát bên trong lập tức dừng lại,
Bạch Kiêu đỡ Ngôn Lạc Hi vào phòng trên, Bạch lão phu nhân nhìn thấy cô lập tức hai mắt tỏa sáng:"Con là Lạc Bảo?"
Lạc Bảo?
Ngôn Lạc Hi sửng sốt, Fan thường gọi cô là Lạc Điện và Đại Lạc Lạc nhưng chưa có ai gọi cô một cách trìu mến như Lạc Bảo, sau khi phản ứng lại, cô lễ phép cúi đầu chào "Bà Bạch, con là Ngôn Lạc Hi, xin lỗi đã quấy rầy"
Bạch lão phu nhân dụi dụi mắt rất đáng yêu, giống như một fan hâm mộ nhỏ nhìn thấy thần tượng của mình, hai mắt sáng ngời, hưng phấn đứng dậy: “Thật sự là Lạc Bảo, tên nhóc này, cuối cùng cũng bắt cóc Lạc Bảo về.”
Bạch lão phu nhân nhiệt tình lôi kéo Ngôn Lạc Hi nhìn trái nhìn phải, xác định đây là Ngôn Lạc Hi sống, bà vội vàng gọi người làm lấy ra một cái khăn lụa bà thích nhất, hai mắt vừa sáng vừa sáng nhìn cô.
"Lạc Bảo, ký tên cho tôi đi"
Ngôn Lạc Hi: "......"
Cô luống cuống nhìn Bạch Kiêu, anh lại hạ giọng nói:"Bà nội anh rất thích em, nghe nói anh cùng em quay bộ phim nhắc tới vài lần muốn anh mang em về để gặp bà.
Ngôn Lạc Hi không nghĩ tới Bạch lão phu nhân là fan của cô, nhất thời mừng rõ, cầm lấy câu bút cần thận ký tên mình.
Bạch lão phu nhân yêu thích vuốt ve khăn lụa:"Người đẹp, chữ viết cũng đẹp như vậy"
"Bà Bạch, quá khen rồi".

Ngôn Lạc Hi khiêm tốn nói.
Bạch lão phu nhân kéo Ngôn Lạc Hi ngồi lên ghế sofa, bà hiền lành tốt bụng toát ra khí chất hòa bình và nhân từ, hai người trò chuyện về tác phẩm đầu tiên của Ngôn Lạc Hi là vừa ra mắt hồi tháng 10, bà nói rõ ràng rành mạch, ngập tràn tâm hồn thiếu nữ.
Bạch Kiêu đứng bên cạnh, khó khăn chen vào nói:"Bà nội, chân của Lạc Hi bị thương, bà giúp em ấy kiểm tra trước đi."
Bạch lão phu nhân nghe cô bị thương thì lo lắng nhìn cô, sau đó trừng mắt với cháu trai.
"Sao con không nói sớm hơn, Lạc Bảo, vết thương ở đâu để bà nội xem cho con?”

Ngôn Lạc Hi say sưa nghe Bạch lão phu nhân nói đến cảm động, nhất thời quên cái chân đau này.

Mãi đến khi hai người nhắc tới, mới nhận ra nơi đó đau đến bất bình.
Bạch Kiêu ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nhấc chân lên chỉ vào mắt cá chân sưng tấy: "Bà nội, mau xem cho Lạc Hi"
Bạch lão phu nhân đặt chân cô lên một cái gối, Ngôn Lạc Hi sợ mình thất lễ, vội vàng đưa tay kéo váy xuống, vô thức nhìn bà.
"Thật ra cũng không có gì to tát.”
“Sưng như thế này, còn nói không to tát!"
Bạch lão phu nhan bất mãn, trừng mắt nhìn cô, sau đó đưa tay ấn vào mắt cá chân một cái:“Xương bị trật rồi, chịu đau một chút, bà sẽ kéo lại như cũ cho con"
Lời chưa dứt, cô đột nhiên dùng sức, nghe thấy một tiếng "cạch cạch", Ngôn La Hi đau đến toát mồ hôi toàn thân, hít mấy hơi thật sâu mới bình phục lại, cô cảm thấy mắt cá chân không còn đau đớn như trước.
Cô vội vàng nói: “Cám ơn, bà Bạch.”
"Thử nói mấy lời khách sáo nữa xem, bà sẽ giận thấy đấy"
Ngôn Lạc Hi mỉm cười, Bạch lão phu nhân giữ cô lại ăn trưa và ăn tối thậm chí còn đề nghị cô ở qua đêm.
Bạch Kiêu vội vàng kiếm cớ kéo cô đi, ngồi trong xe, cô thở dài:“Bà nội anh thật sự đáng yêu"
Bạch Kiêu vỗ trán:"Người ta nói, người già về sau tính tình giống như con nít vậy, bà nội anh cũng giống vậy, lời bà nói em đừng để trong lòng"
Ngôn Lạc Hi lúng túng nhìn về phía trước, Bạch Kiêu nói là vừa rồi lúc bọn họ rời đi, Bạch lão phu nhân bảo anh muốn đuổi theo cô về nhà sớm, bà còn nói: "Bà nội con tư tưởng rất sáng suốt, về sau con tìm bạn gái trong giới, bà sẽ không phản đối"
Bạch Kiêu nhìn cô, ý vị thâm trường nói: "Bà nội anh không phải nghệ sĩ nào cũng thích, bà chỉ thích em"
"Ách"
Ngôn Lạc Hi cố gắng hết sức lờ đi ý tứ của Bạch Kiêu, cô chắc không tùy tiện phát ra sức hấp dẫn của mình rồi chứ?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play