9

Đường Đường hùng hổ xông vào nhà hàng, nó đập mạnh tay xuống bàn khiến bát đĩa kêu leng keng. 

“Sao chị lại ở đây cùng cái tên xấu xa này?”

Giang Triều Du vô thức chắn trước người tôi, không hài lòng nói: “Ê này, cô là ai đấy?”

“Tôi là cụ anh đây.”

Đường Đường chống nạnh, hận không thể xông lên cào nát mặt Giang Triều Du.

Bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng. 

Sắc mặt của Giang Triều Du lộ rõ vẻ tức giận, may là được dạy dỗ tốt nên hắn kiềm chế được cơn giận. 

“Đây là nơi công cộng, nếu cô muốn quấy rối tôi và bạn gái tôi ở chỗ này, tôi không ngại gọi bảo vệ mời cô ra ngoài đâu.”

Hai chữ ‘bạn gái’ như thêm dầu vào lửa, ngay lập tức bùng cháy. 

Đường Đường nhìn sang tôi không thể tin nổi. 

”Chị, không phải chị nói chỉ gặp dịp mua vui với hắn thôi sao? Giờ tiền cũng lấy lại được rồi sao chị vẫn ở bên hắn?”

Nghe xong, Giang Triều Du như bị sét đánh ngang tai, ngây người đứng đó. 

Người xung quanh chốc chốc lại liếc sang, thậm chí còn có người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía bọn tôi. 

“Đường Đường.” Tôi lại gần giữ lấy nó rồi hạ thấp giọng nói: “Mày về nhà trước đi, đợi khi nào chị về chị giải thích với mày sau.”

Đường Đường đảo mắt một vòng nhìn mấy người đang hóng drama ở xung quanh, cuối cùng không cam lòng mà rời đi. 

Người xung quanh giải tán, bầu không khí trở nên cứng ngắc. 

Giang Triều Du đã đoán ra được kha khá sự việc, môi hắn mím chặt, mắt rủ xuống, cả cơ thể như có cảm giác tan vỡ. 

Nhìn hắn như vậy tôi có chút không chịu đựng được. 

Tôi thừa nhận mình đúng là có thích hắn, nhưng tôi không thể nào vượt qua rào cản đạo đức mà hẹn hò với một kẻ lừa đảo được. 

“Giang Triều Du, anh lừa em gái em, em lừa lại anh, sau này chúng ta không ai nợ ai, nhưng em vẫn hi vọng anh có thể cải tà quy chính, đừng ngựa quen đường cũ nữa.”

Hắn ngước mắt lên nhìn tôi, trong đôi mắt đen láy đó chất chứa những cảm xúc mà tôi không thể nào hiểu nổi. 

“Không ai nợ ai?” Hắn cười tự ti, “Anh là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Giang thị, sản nghiệp của nhà họ Giang trải đầy trên mọi lĩnh vực, tiền đối với anh mà nói chẳng là cái gì cả, anh hà cớ gì phải đi lừa tiền.”

Tập đoàn Giang thị là doanh nghiệp lớn nhất trong thành phố, chủ tịch Giang Liên Thành là người giàu có nhất nơi này. 

Hắn là thiếu gia thật đó!

Hắn tháo chiếc Vacheron Constantin trên cổ tay rồi ném lên bàn. 

Tô vô thức co người lại. 

Chiếc đồng hồ này đủ để đổi lấy mười mấy lần 3 vạn tệ rồi….

Tôi cúi đầu không dám nhìn hắn. 

Những ngón tay có khớp xương rõ ràng của hắn gõ gõ lên mặt bàn đá cẩm thạch màu trắng, tiếng gõ có nhịp điệu như đánh vào tim tôi. 

“Đường Cẩn, từ đầu tới cuối anh không hề lừa em, anh nói thích em cũng là thật lòng, anh đã nghĩ rất nhiều về lí do mà em block anh, nhưng chưa từng nghĩ nó lại thế này….”

Hắn cười giễu cợt: “Ai nói với em là chúng ta không ai nợ ai?”

Ngưng một lát, hắn nói tiếp: “Là em vẫn luôn dẫm đạp lên sự chân thành của anh.”

10

Tôi ngồi nghe Giang Triều Du giải thích đầu đuôi mọi chuyện, với tư cách là người bị hại, bị ăn cắp ảnh để làm chuyện xấu thì hắn chính là người vô tội nhất. 

Không có tức giận, cũng không có đánh đập trả thù như trong dự tính, hắn chỉ đưa tôi tới đồn cảnh sát để báo án rồi lặng lẽ đưa tôi trở về trường. 

Trên đường về, chúng tôi không ai chủ động mở lời nói chuyện. 

Người hắn cao, chân lại dài, nên trong không gian nhỏ hẹp của ghế sau xe taxi hắn chỉ có thể hơi co chân lại, tôi chỉ hơi cử động nhẹ một tí là đã chạm vào góc áo hắn. 

Cho dù cự li gần như vậy, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi như có gì đó ngăn cản không vượt qua nổi. 

Khi bức màn che giấu sự dối trá bị xé bỏ, thời khắc đó trái tim của chàng trai ấy như bị vỡ vụn. 

“Hai đứa cãi nhau đấy à? Yêu nhau mà, đôi khi tình cảm sứt mẻ là chuyện bình thường.”

Bác tài thấy bầu không khí giữa chúng tôi không ổn cho lắm lên nói mấy câu tạo náo nhiệt. 

“Bác tài, bọn cháu không phải…”

Giang Triều Du cắt ngang lời tôi: “Bác nói phải ạ.”

“Các cháu ấy à, còn trẻ quá, đến đến khi các cháu tầm tuổi bác thì sẽ hiểu, bất kể mâu thuẫn gì thì cũng không nên kéo dài lâu, trân trọng người trước mắt mới là quan trọng nhất.”

Giang Triều Du nhìn sang tôi, trả lời bác tài xế: “Cảm ơn bác, cháu hiểu rồi ạ.”

Xe dừng lại trước cổng trường, Giang Triều Du đưa tôi về đến tận dưới tầng kí túc xá. 

Lúc tôi đang chuẩn bị lên tầng thì hắn gọi tôi lại. 

“Đường Cẩn, vậy trước kia em nói thích anh đều là giả hay sao? Không có chút thật lòng nào sao?”

Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, trôi dạt trong gió đêm hè.  

Tôi chẳng nghe rõ hắn nói gì. 

“Anh vừa nói gì cơ?”

Môi hắn giật giật, có vẻ đang suy ngẫm gì đó, cuối cùng hắn nhẹ nhàng lắc đầu, che đi sự cô đơn nơi đáy mắt. 

“Thôi bỏ đi, anh không muốn biết câu trả lời.”

Hắn kìm nén cảm xúc trong ánh mắt, quay người biến mất trong đêm đen. 

11

Sau khi trở về, hắn ngay lập tức xác nhận lời mời kết bạn của tôi, nhưng liên tiếp mấy ngày sau đó chúng tôi chả ai nhắn ai câu nào. 

Tôi thì do dự không biết nên mở lời như nào, hắn thì không muốn mở lời. 

Tôi gửi trả lại hắn 3 vạn tệ mà hắn cũng không thèm nhận. 

Mấy ngày này tần suất mà chúng tôi chạm mặt nhau rất cao, mỗi lần gặp nhau hắn đều mơ hồ lườm tôi một cái, sau đó rất nhanh chóng quay mặt đi, tỏ vẻ kiểu rất không muốn gặp phải tôi. 

Hôm nay tôi và Trương Nghiên đang ăn cơm ở căn tin trường thi bắt gặp Giang Triều Du bê khay cơm đi qua chúng tôi. 

Hắn ngồi cách tôi hơn 5 mét, vừa ngồi xuống đã có một cô gái trang điểm vừa nhẹ nhàng vừa tinh xảo tươi cười ngồi xuống phía đối diện hắn. 

Không thể không thừa nhận, bọn họ đúng là trai tài gái sắc, ngồi cùng nhau trông rất xứng đôi. 

Mới có mấy ngày mà đã có người khác rồi. 

Tôi xúc cơm cho vào miệng, trong lòng khó chịu chẳng thấy mùi vị gì, ánh mắt lén nhìn về phía bọn họ. 

“Bạn ơi, mình có thể xin phương thức liên lạc của bạn không?”

“Không nhé, tôi có bạn gái rồi.”

“Sao có thể thế được, mình quan sát bạn lâu lắm rồi ý, nếu bạn có người yêu sao trước giờ không thấy hai người ăn cơm cùng nhau?”

“Cô ấy có cuộc sống riêng của mình, có ăn cơm cùng tôi hay không thì đó cũng là tự do của cô ấy, hơn nữa…”

Giang Triều Du ngưng lại một lát, dường như vô ý nhìn sang chỗ tôi, trong giọng nói mang theo mấy phần cân nhắc. 

“Cô ấy ốm rồi.”

Nghe hắn nói mà tôi nghẹn cơm ở cổ họng, suýt chút nữa thì cho bọn họ xem tôi biểu diễn một màn ‘chết khi còn trẻ’ rồi. 

Tôi vơ lấy cốc nước uống điên cuồng, cho đến khi cơn ho ngừng lại, Giang Triều Du mới thu hồi ánh mắt. 

“Bạn này, tôi không muốn ngồi cùng một bàn ăn cơm với bạn khác giới không có chút quen biết nào, nếu như bạn gái tôi thấy cô ấy sẽ ghen, nói không chừng tức đến nỗi bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn.”

Hắn ung dung đứng dậy bê khay cơm đi, lúc ngang qua chỗ tôi bước chân cũng chẳng hề ngừng lại. 

Không lâu sau, tôi nhận được tin nhắn của hắn, trong đó chỉ có vỏn vẹn mấy chữ ngắn gọn súc tích. 

“Sự việc điều tra có tiến triển rồi, đợi anh thu thập xong chứng cứ sẽ giao nó cho em.”

Chỉ có mấy chữ, mà lại còn toàn là liên quan đến việc điều tra. 

Đây là tin nhắn đầu tiên tôi nhận được từ hắn trong suốt bao nhiêu ngày qua, tôi biết trong lòng hắn vẫn đang giận. 

Ở phía bên này Trương Nghiên vểnh tai lên nghe toàn bộ câu chuyện, không khác gì mấy giang cư mận hít drama. 

“Giang Triều Du có người yêu rồi á? Rốt cuộc người con gái như nào mới có thể có được hắn vậy?”

Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi: “Nếu như, tao bảo là nếu như thôi nhé, mày bởi vì hiểu nhầm mà làm tổn thương một người, thì mày sẽ làm sao để dỗ người ta?”

Trương Nghiên chớp chớp mắt: “Tao sẽ như mày đi hỏi mọi người khắp nơi.”

Nó tặc lưỡi: “Tiểu Cẩn mày khá lắm, trapgirl đi lừa tình cảm của con nhà người ta à?”

Câu nói này sao nghe kì cục thế nhỉ. 

“Cũng đại loại thế… thì tao đang muốn dỗ hắn đây thây.”

Nó nhìn tôi chằm chằm của nửa ngày, hỏi dò tôi: “Mày đừng nói với tao là mày trap Giang Triều Du đấy nhé?”

Tôi thành thật gật đầu. 

Trương Nghiên trố mắt ra nhìn, chắp hai tay lại như muốn lạy tôi.

“Hoá ra là mày, ê mày mở khoá dạy làm trapgirl đi, tao quỳ xuống nghe mày giảng.”

Tôi ngại ngùng gãi đầu, thành tâm hỏi: “Thế giờ tao nên dỗ như nào?”

Nó suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Cái kiểu công tử như hắn thì chắc chắn mấy cái đồ quý giá hắn không thiếu rồi, giờ chỉ có tự tay làm đồ gì đó cho hắn thì mới có thành ý thôi… hay mày làm chút đồ ngọt dỗ hắn?”

Trước kia tôi có thử làm một ít đồ ngọt đem đến cho bạn cùng phòng nếm thử, cũng được bọn nó hết lời khen ngợi, về phần tự tay làm đồ ngọt này thì tôi khá tự tin. 

Đây đúng là ý kiến không tệ. 

Vốn dĩ định cuối tuần về nhà làm đồ ngọt cho hắn, thật không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

__________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play