Định Băng Băng ngại ngùng từ chối dùng chung, cô ta cũng không đi canteen mua cho mình thứ gì ngoại trừ mấy củ khoai lang đem theo từ nhà. Lục Yên thấy vậy đưa cho đối phương hộp sữa của mình, không cho phép từ chối, trong ngăn bàn thứ này không thiếu.

Từ khi bước vào đã thấy mọi thứ khác xa ngày hôm trước, không gian thông thoáng gió lùa tứ phía, bụi bẩn được loại bỏ hoàn toàn, mang theo mùi xịt phòng thơm nức mũi. Mặt sàn bóng loáng in rõ hình người thế kia mà.

Những thứ được tô vẽ trên bảng đen cực kỳ điệu nghệ, hai cái ghế lười không biết bằng cách nào xuất hiện ở đây, bên dưới có trải thảm, một góc khác hai cái bằng chập lại thành chiếc giường, bên trên còn trải ga che phủ chân bàn.

Cây xanh đặt khắp mọi nơi làm cho không gian trở nên ôn hoà.

Cô nhai hết cơm trong miệng, thắc mắc hỏi: “Cậu làm những gì điều này sao?”

Trương Ngạn Duy điềm tĩnh đáp: “Hôm qua đi cùng cô cả ngày.”

Cả hai đồng loạt nhìn về phía Đinh Băng Băng, cô ta điên cuồng lắc đầu: “Tôi còn nghĩ là hai người.”

Lục Yên tái nhợt, chuẩn bị tư thế sẵn sàng bật chảy khỏi nơi này.

Trương Ngạn Duy trấn an: “Tôi biết người sắp xếp những thứ này, là người quen.”

Đinh Băng Băng tò mò hỏi: “Là ai vậy? Cùng lớp với chúng ta sao?”

“Không phải.” Hắn dứt khoát đáp.

Trương Ngạn Duy chỉ là không hiểu, vì sao Trương Kinh Lương cứ mãi thò tay vào những chuyện có liên quan đến Lục Yên, ngày hôm qua cô bị đánh tên đó có biết hay chưa?

Lục Yên ăn chậm hơn mọi khi, mỗi lần nhai bên miệng liền truyền đến cơn đau không thể tả.

Ăn xong lập tức nhờ Đinh Băng Băng chụp cho mình một bức ảnh, cô ngồi ở chiếc ghế lười đón ánh nắng của ngày mới.

Bức ảnh được canh chỉnh khá đẹp, màu chưa qua chỉnh sửa đã cực kỳ xuất sắc, nhưng cô không dám đăng lên mạng xã hội. Vết thương ở mặt trông bản thân như những đứa trẻ ngỗ nghịch vừa đánh trận trở về.

Bình Tây Tây mà thấy lại một trận ầm ĩ.

Đinh Băng Băng nhìn dáng vẻ mất hồn của Lục Yên, nhíu mày hỏi: “Cậu vì sao lại chuyển trường đến đây, có chuyện buồn gì sao?”

Đến ngay cả Trương Ngạn Duy còn chưa dám hỏi qua, lớp phó thẳng thắn công khai tìm hiểu.

Lục Yên chớp mắt đáp: “Gia đình gặp biến cố, phá sản tôi sợ gánh nợ thay nên chạy trước.”

Đinh Băng Băng bị dọa cho bay hết hồn vía, nhìn hộp sữa trên tay mà trong lòng tội lỗi nặng nề: “Cậu, cậu sống ở đâu vậy?”

“Tôi chưa tìm được chỗ thuê, ngủ trong con hẻm với người vô gia cư.” Gương mặt hiện lên buồn man mát, cô nói tiếp “Mỗi ngày tắm nhờ nhà vệ sinh công cộng.”

Trương Ngạn Duy nghiêm túc xem cô diễn, phải nói là có tương lai khi đi theo con đường này.

“Cậu đến nhà tớ đi, mặc dù không được rộng rãi và sạch sẽ.” Đinh Băng Băng thành thật nói.

“Tớ đùa đấy, đã tìm được chỗ thuê rồi.” Cô khẽ nói “Không cần lo lắng.”

Bọn họ rời đi, cẩn thận khóa cửa lại như ban đầu. Cái ổ khóa gỉ sét minh chứng cho thời gian bỏ trống, cái chìa khóa mà Đinh Băng Băng phát cho mỗi người lại sáng bóng, trên đầu chìa khóa còn treo mặt gấu được đan bằng len.

Lục Yên thắc mắc vì sao bọn họ có chìa khóa của căn phòng này nhưng không dám hỏi.

Tập tễnh đi giữa hai con người to lớn, qua dãy lớp học thu hút ánh nhìn của người xung quanh. Lục Yên phải giữ cho mình thanh tịnh trước những lời bàn tán.

Cô ngước nhìn Trương Ngạn Duy hỏi: “Tôi làm gì mà bọn họ thêu dệt nhiều chuyện vậy?”

Bạn cùng bàn chưa lên tiếng, người bên cạnh đã thật thật nói: “Là do, do tôi. Hôm trước mang thương tích đi học, bọn người không hiểu đã tung tin đồn, nói nói…”

Lục Yên tò mò hỏi: “Nói gì?”

“Nói cậu đánh với đám người kia bảo vệ tớ, có vài người còn đồn cậu muốn làm người đứng đầu ở trường.”

Cô cười ngu một cái, cái lịch sử oai hùng gì đây?

Bản thân bị đánh hội đồng suýt thì ba mẹ không nhận con, ở đâu ra chuyện tốt như vậy?

Học hết tiết của buổi sáng, Lục Yên vội vã ra về. Lần này cô rút kinh nghiệm xương máu, phải có bạn cùng bàn bảo kê mới dám bước ra khỏi cổng trường.

Trương Ngạn Duy đi sát bên cạnh, cái tay luôn đưa ra mỗi khi Lục Yên bước xuống bậc thang. May mắn là không có cái cảnh chen lấn, xui xẻo là lớp bọn họ ở tầng hai.

Lục Yên nhăn mặt: “Cậu gửi địa chỉ chỗ sửa xe cho tôi nhé, khi về tôi sẽ đến lấy.”

Hắn khẽ cười: “Chân thế này còn đạp được không?”

Cô trừng mắt đáp: “Chân voi mà sợ cái gì?”

Bọn họ đồng loạt quay đầu lại nhìn Đinh Băng Băng, cô ta vì điều gì đó đứng sững lại.

Lục Yên nhìn xung quanh sau đó hỏi: “Sao vậy?”

“Thì ra Trương Ngạn Duy còn biết cười?” Cô ta ngạc nhiên đến bất động.

Cô xoay đầu nhìn người bên cạnh: “Cậu sống kiểu gì mà dọa lớp phó thế kia?”

Hắn lập tức trưng ra điệu bộ lạnh lùng: “Không biết.”

Vừa rồi Trương Ngạn Duy còn không biết bản thân đã cười, chỉ giữ ý định muốn trêu chọc bạn cùng bàn vài câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play