Trước đây chưa từng làm người hùng hiện tại không có ý nghĩ đó, càng không muốn lo chuyện bao đồng.

Cuộc sống của hắn không có người khác, cuộc sống của người khác tuyệt nhiên không có hắn.

Lục Yên mang một diện mạo mới bước ra khỏi phòng bác sĩ, chủ yếu mấy vết thương được khử trùng quấn băng gạc cẩn thận.

“Tôi đi theo chị y tá kiểm tra tổng quát.” Cô nhìn đồng hồ trên tay đối phương tiếp tục nói “Cậu quay về vẫn còn kịp, trễ mười lăm phút là cùng.”

Trương Ngạn Duy trong mắt chứa cả bầu trời dịu dàng: “Tôi đợi được.”

“Ồ.” Lục Yên mỉm cười đi theo bước chân của ý tá, trong lòng nghĩ đến viễn cảnh Trương Ngạn Duy có bạn gái, phải là người may mắn đến cỡ nào.

“Hai em đẹp đôi thật.” Gò má của y tá ửng hồng, ngại ngùng nói tiếp “Bạn trai em bước vào, giao phó mà sắc mặt cậu nhóc cứ mãi lo lắng thôi.”

Cô ngạc nhiên lập tức phủ nhận: “Không phải đâu ạ.”

“Ánh mắt kia không thể sai, em tin chị đi.”

Lục Yên chỉ biết cười trừ.

Bọn họ quen biết chưa đến một tuần cùng lắm ấn tượng gặp mặt có thể khác người, làm gì có chuyện vừa gặp đã yêu hay mầm non chớm nở.

Làm qua đủ các loại kiểm tra, cầm tờ kết quả và túi thuốc trên tay Lục Yên không nghĩ mất nhiều thời gian như vậy.

Đến hiện tại mới chợt nhớ phải gọi điện cho anh chủ cửa hàng xin phép nghỉ, đương nhiên mất điểm trong mắt người ta. Gương mặt Lục Yên bí xị, bản thân đang nổ lực làm tốt, vậy mà chuyện từ trên trời rơi xuống phá tan tành.

Dọc hành lang chỗ bọn họ băng qua, người này khóc thút thít người kia trưng ra khuôn mặt sầu đời. Thảm hơn một chút có người như mất đi hồn vía, đôi mắt vô định đứng bất động tựa vào tường để chống đỡ.

Trương Ngạn Duy đi bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Sợ bị đuổi sao?”

“Đương nhiên rồi.” Cô nhún vai đáp, đây không phải là công việc đầu tiên nhưng lại là chuyện nghiêm túc nhất bản thân làm, nói không tiếc là giả.

“Cửa tiệm tôi đang thiếu người giao hàng, nếu bị đuổi có thể đến thử.”

“Làm chung chỗ với cậu nữa thì thật sự quấn người quá rồi.” Lục Yên cười nói “Chị y tá còn nghĩ chúng ta là một cặp, thật sự không ổn đâu.”

Nghe xong Trương Ngạn Duy không có quá nhiều thay đổi, cô nói đúng chỉ là hắn nghe không thuận tai.

Trên đường về cô nhìn ra cửa sổ vui vẻ hỏi: “Cậu chưa có bằng lái đúng chứ? Sao lại mua xe sớm như vậy?”

Cái này chẳng phải hắn mua, tiền tiết kiệm không nhiều đến thế là do Trương Kinh Lương vứt lung tung, một ngày nọ hắn phát hiện giấy tờ xe có tên mình. Rõ ràng đó là một món quà, cách tặng có chút đặc biệt.

Ngày sinh nhật hắn không có bánh kem, không có nến và bạn, nhưng có một món quà xuất hiện đột ngột ở nhà mình.

Trương Ngạn Duy cau mày: “Là người khác vứt lung tung, tôi tiện tay lấy đi thôi.”

“Tôi còn chưa biết lái xe.” Lục Yên rút điện thoại vừa chụp lại một bức ảnh vừa nói “Thật lợi hại.”

Cái này phải cảm ơn nhà họ Trương, nhờ họ không chu cấp tiền nữa. Hắn phải đi vận chuyển cho cửa hàng tiện lợi, ban đầu chỉ là tên khiên vác không hơn không kém.

Nhờ có ông chú tốt bụng hướng dẫn từng bước, ông ấy còn tin tưởng Trương Ngạn Duy đến mức để hắn ngồi vào vị trí lái ở độ tuổi mười lăm, rồi bị công an thổi phạt, đóng tiền phạt xong hai người bọn họ đi uống với nhau như hai người đàn ông.

Nhớ lại kỷ niệm lăn lộn vào mấy năm trước, Trương Ngạn Duy chỉ biết nở nụ cười chua xót.

Khoảng thời gian đó chẳng đơn giản chút nào, chỉ là cách nhớ lại của hắn giản lượt đi mấy câu mắng chửi, mấy việc không tốt.

Tiền nộp phạt năm xưa Trương Ngạn Duy đã trả hết cho người đó, hiện tại vẫn còn liên lạc.

“Tôi dạy cô.” Hắn mỉm cười đáp.

Lục Yên nhớ lại cảnh tượng mình phá hỏng hết mấy chiếc xe của ba, đâm nát vườn rau xanh mà mẹ trồng. Phải nhờ chị Lục cứu mấy lần mới không khỏi bị giáo huấn, cô học chậm nên phải siêng năng.

Siêng năng của cô khiến gà bay chó nhảy, ba mẹ đã từ bỏ rồi.

Lục Yên đau khổ nói: “Tôi đi xe đạp đã là kỳ tích, không muốn trèo cao.”

Từ lúc mở điện thoại lên đã hiển thị ba mươi bốn cuộc gọi nhỡ, tất cả là của Bình Tây Tây. Lục Yên có chút hối hận, cô ta và thân chủ là bạn thân cô lại hành xử như người xa lạ, sẽ khiến đối phương hoài nghi mất thôi.

Cuộc gọi thứ ba mươi lăm của Bình Tây Tây thành công rồi, cô ta quát lớn: “Mày làm gì vậy hả? Chuyển trường về đây đi, tao thấy nơi kia không thích hợp.”

“Té xe đạp.” Cô bình tĩnh giải thích “Con mèo hoang từ đâu nhảy ra tao xử lý không kịp nên té thôi, đầu gối tiếp xúc với mặt đường nhìn có chút dữ tợn, đi khám rồi.”

“Thật sao?” Bình Tây Tây hoài nghi hỏi lại.

“Là thật.” Cô đánh trống lảng hỏi sang chuyện khác “Mày dùng điện thoại thường xuyên như vậy, người nhà không quản sao?”

“Cái cũ bị tịch thu từ lâu rồi, đây là Củ Cải Thúi mua giúp, bọn họ không thể biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play