Chờ Ngày Hoa Sen Nở Rộ

Chương 6


1 năm


Ở bên ngoài lều thống soái lúc này là một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Thẩm Tĩnh Châu một thân một mình đứng giữa đám quân binh đang vây thành hình vòng tròn. Bởi y đang dùng Ngọc Lộ làm con tin, thế nên chẳng kẻ nào dám to gan tiến lên phía trước dù chỉ một bước.

“Tránh đường, ta muốn gặp thống soái!”

Ngọc Trác lúc này đã dẫn Tuyết Liên đến. Y rẽ đám người rồi cẩn thận dắt nàng vào bên trong. Đến khi nhìn thấy bộ dạng rách nát thảm hại của Thẩm Tĩnh Châu, còn chưa kịp mở miệng thì Tuyết Liên ở bên cạnh đã cất tiếng:

“Tĩnh Châu…”

Thẩm Tĩnh Châu đờ đẫn buông Ngọc Lộ ra, khiến thân thể của y rơi phịch xuống nền đất, quằn quại rúm ró lại vì đau.

“Tuyết Liên… là nàng…”

Tuyết Liên gật đầu, nụ cười tươi tắn dần lộ ra nơi khóe môi hồng hào.

“Ừ, là ta.”

Ngọc Trác khoát tay, đám quân binh đang vây lấy Thẩm Tĩnh Châu lúc này mới dần dần tản ra. Một kẻ rụt rè đến cạnh Thẩm Tĩnh Châu, nhìn y cảnh giác một lúc rồi nhanh tay chộp lấy Ngọc Lộ đang nằm dưới đất, xách lên trên vai chạy về chỗ Ngọc Trác đang đứng.

“Tuyết Liên cô nương, cô nương chỉ có thời gian nửa nén hương.”

Ngọc Trác trầm giọng nhắc nhở. Tuyết Liên gật đầu đáp lại:

“Tiểu nữ biết rồi.”

Thẩm Tĩnh Châu vội đi đến nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của Tuyết Liên, sốt sắng hỏi:

“Lâm Chiến Thiên có làm nàng bị đau ở đâu không, hắn ta đối xử với nàng thế nào?”

Tuyết Liên chỉ lắc đầu, khẽ đáp:

“Ngài ấy không làm gì ta cả.”

Nói rồi, nàng ngước đầu lên, đôi tay nhẹ chạm vào gò má đầy những vết thương của Thẩm Tĩnh Châu.

Nàng thở dài:

“Huynh dại dột quá…”

Thẩm Tĩnh Châu lắc đầu:

”Vì nàng, chút thương tích này có là gì.”

Nói đoạn, bỗng dưng Thẩm Tĩnh Châu cúi xuống, đôi vòng tay khỏe khoắn chỉ dùng chút lực đã bế ngang người nàng lên.

“Huynh…”

“Ta dẫn nàng đến một nơi.”

Thẩm Tĩnh Châu chỉ nói ngắn gọn như vậy rồi nhẹ bước ra khỏi lều thống soái. 

Tuyết Liên nằm gọn trong vòng tay y, thỏa mãn lắng nghe từng tiếng tim đập nơi lồng ngực rắn rỏi mạnh mẽ ấy.

Dù rằng cả hai người chẳng nói câu nào với nhau, thế nhưng Tuyết Liên lại biết trái tim Thẩm Tĩnh Châu đang thay y biểu lộ rằng y yêu nàng nhiều đến mức nào, có thể vì nàng mà hi sinh ra sao, nàng đều biết hết.

Thẩm Tĩnh Châu không giống công tử. Tình yêu của Thẩm Tĩnh Châu cháy bỏng giống như ánh mặt trời cuối mùa Hạ, có thể vì nàng mà thiêu đốt cả thế gian. Đó là sự cuồng nhiệt, mạnh mẽ và vô cùng thu hút. Chỉ cần ở bên Thẩm Tĩnh Châu, nàng đều có cảm giác bản thân được che chở, bao bọc, khiến nàng mê mẩn chỉ muốn chìm đắm trong vòng tay ấy từ tháng này qua năm khác, mãi mãi chẳng phân ly.

Còn khi được ở bên công tử, chàng luôn dịu dàng, nhu mì tựa như khe suối chảy róc rách đầu mùa Xuân. Công tử trong trí nhớ của nàng là một văn nhân nhã sĩ du nhàn khắp nhân gian để tìm lý tưởng của đời mình. Công tử dạy nàng nhiều thứ, chỉ bảo cho nàng đủ điều, nhưng lại chưa từng nói với nàng rằng chờ đợi chàng lại khổ đến thế.

Tuyết Liên đã từng chờ đợi vị công tử ấy sáu năm, từ lúc còn là một khuê nữ an nhàn nơi Hữu tướng phủ, đến khi trở thành một đóa hoa sen lưu lạc nơi đất khách quê người, nàng vẫn chờ đợi vị công tử năm ấy đến đón nàng, tác thành cho mối nhân duyên đã trở thành chấp niệm chôn kín bên trong trái tim thiếu nữ đan đầy những vết sẹo chằng chịt.

Thế nhưng khi nàng đã chẳng còn tư cách để chờ đợi công tử, tưởng như cuộc đời này đã rơi xuống vũng lầy tăm tối chẳng có đường ra, thì Thẩm Tĩnh Châu xuất hiện.

Thẩm Tĩnh Châu dùng chính tình cảm cuồng nhiệt và cháy bỏng ấy thôi thúc trái tim Tuyết Liên, nói cho nàng biết rằng thì ra khi ông Trời nhẫn tâm lấy đi ước mộng viển vông của nàng với công tử, người sẽ trả lại cho nàng Thẩm Tĩnh Châu, một Thẩm Tĩnh Châu thật hoàn hảo.

“Tĩnh Châu, huynh đưa ta đi đâu đây?”

Tuyết Liên dựa nặng đầu vào lồng ngực của Thẩm Tĩnh Châu, mê man hỏi.

“Một nơi chỉ có nàng và ta.”

Thẩm Tĩnh Châu nhẹ nhàng đặt Tuyết Liên ngồi xuống, để lưng nàng dựa vào thân cây bàng bạc. Y cũng ngồi xuống, chẳng nỡ buông tay Tuyết Liên ra.

Tuyết Liên nhẹ nghiêng đầu cảm nhận từng âm thanh thánh thót đang hòa quyện trong bầu không khí thoáng đãng mát lành.

“Ta nghe thấy tiếng chim, bên phải là tiếng Đỗ Quyên, còn bên trái là Quách Công… A, hình như Sơn Ca cũng đang hót nữa.”

Thẩm Tĩnh Châu mỉm cười nhìn nàng:

“Hình như nàng rất rành về chim nhỉ?”

Tuyết Liên vui vẻ gật đầu:

“Ừ. Hồi ta còn bé xíu các ca ca thích nuôi các loại chim có tiếng hót hay, thế nên ngày nào các ca ca cũng bắt chim vào lồng rồi đem về. Lúc ấy được nghe tiếng chim hót bên tai cũng vui lắm, nhưng mà ta toàn nhân lúc các ca ca không để ý rồi trộm mở cửa lồng để cho bọn chúng bay mất.”

Thẩm Tĩnh Châu bật cười, đôi tay nhẹ ôm nàng vào lòng.

“Sao nàng lại thả chúng đi?”

“Chim sinh ra có đôi cánh để bay lượn trên trời cao. Nếu như bắt chúng cả một đời ở trong chiếc lồng chật hẹp đó, vậy thì chẳng phải thật độc ác sao?”

Thẩm Tĩnh Châu gật đầu. Bàn tay y nâng cằm Tuyết Liên lên, để cho đôi môi tựa như cánh hoa anh đào ấy gần ngay trước môi mình.

“Nếu nàng đã nói như vậy, liệu nàng có nguyện cùng ta trở thành một đôi chim uyên ương, bay khỏi thế gian đầy những phiền não này?”

Tuyết Liên ngơ ngẩn trong mùi hương mạnh mẽ của Thẩm Tĩnh Châu. Nàng biết, suýt chút nữa mình đã nói lên một câu đồng ý.

Nàng thực sự muốn buông bỏ tất cả mọi thứ, chẳng màng suy nghĩ đến những hậu quả hai người sẽ phải gánh chịu.

Dù chỉ là sự tự do trong một giờ một khắc cũng đủ khiến nàng mãn nguyện, cũng đủ khiến nàng cảm thấy đời này không uổng, cùng lắm cả hai sẽ là đôi uyên ương nắm tay nhau se duyên kết tóc dưới suối vàng.

Nhưng… nàng còn có Tiểu Mai, hay thậm chí là cả Thanh Trúc đang cô đơn lạc lõng bên trong túp lều quân kỹ rách nát đó. Tuyết Liên lắc đầu thật mạnh, nàng không muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà bỏ mặc những người khác, lại càng không muốn vì chút xốc nổi nhất thời khiến cho hai người họ phải chịu khổ.

“Tuyết Liên, nàng…”

“Xin lỗi huynh, ta không thể đi.”

“Tại sao?”

Bàn tay đang nắm lấy cằm Tuyết Liên của Thẩm Tĩnh Châu bỗng run lên. Nàng biết y đang đau lắm, đang khổ sở lắm, nhưng thà rằng để y đau như vậy còn hơn việc kéo cả hai người cùng lao đầu vào chỗ chết.

Lâm Chiến Thiên đã từng cảnh cáo nàng vô cùng rõ ràng, xung quanh lều thống soái có đến hơn năm ngàn quân binh canh giữ. Thẩm Tĩnh Châu có thể đánh với hai cao thủ là Ngọc Trác và Ngọc Lộ, nhưng để đánh với năm ngàn người thì sao?

Cho dù có một trăm Thẩm Tĩnh Châu đi chăng nữa thì cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, phí công dã tràng mà thôi.

“Nàng sợ?”

Thẩm Tĩnh Châu run giọng hỏi.

“Ừ, ta sợ.”

“Sợ điều gì?”

“Sợ mất huynh.”

Thẩm Tĩnh Châu kiên quyết lắc đầu, nắm chặt lấy đôi bả vai Tuyết Liên, truyền vào bên trong tim nàng ngọn lửa cháy bỏng của y.

“Ta không thể chết, nàng cũng không thể chết.”

“Tại sao huynh không thể chết, ta cũng không thể chết? Tĩnh Châu, chúng ta chỉ là người trần mắt thịt, nào có chuyện một mình huynh có thể đánh với năm ngàn người. Ta biết huynh yêu ta, điều đó khiến ta vô cùng vui sướng, nhưng huynh biết không, nếu như chết đi rồi, mọi thứ sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.”

Tuyết Liên đưa đôi tay chạm vào gò má bỏng rát của Thẩm Tĩnh Châu, nhẹ nhàng nói:

“Ta và huynh vẫn còn rất nhiều thời gian để suy tính cho những chuyện sau này. Tĩnh Châu, ta nguyện ý đợi huynh, dù là năm năm, hay là mười năm, ta cũng sẽ đợi huynh đón ta từ tay Lâm Chiến Thiên trở về.”

Nói rồi, Tuyết Liên choàng tay ôm lấy Thẩm Tĩnh Châu, nàng sẽ mãi mãi khắc ghi hình dáng tấm lưng rắn rỏi mạnh mẽ này, mãi mãi khắc ghi mùi hương thuần túy ấy không bao giờ phai nhạt trong tâm trí nàng.

Cho dù năm năm hay mười năm, đến khi mái đầu đã bạc, hay khi trên trán đã hiện lên những đốm đồi mồi của tuổi tác, nàng vẫn sẽ đợi y, đáp lại câu nói đã từng phảng qua tai nàng vào đêm mưa Xuân hôm ấy.

“Tuyết Liên… làm thê tử của ta…”

Nàng gật đầu, nhất định. Ta nhất định sẽ là thê tử của huynh. Đời đời kiếp kiếp, mãi mãi chẳng phân ly.

Giống như bài thơ nàng từng đọc khi còn ở Hữu tướng phủ năm ấy:

“Sen xanh che mặt nước trong,

Phù dung rạng rỡ sắc hồng đẹp tươi.

Tình lang muốn hái về thôi, 

Cành sen thiếp cũng bồi hồi ấp ôm.”

Thẩm Tĩnh Châu nghẹn ngào ghì chặt Tuyết Liên vào trong lòng. Tuy rằng vòng tay của y khiến nàng cảm thấy đau đớn, thế nhưng nàng chẳng lên tiếng, cũng chẳng muốn y nới lỏng lực đạo. Bởi được đau như vậy thật thích thú, hạnh phúc biết bao.

“Tuyết Liên, chờ ta. Nhất định ta sẽ đón nàng trở về.”

Tuyết Liên dụi đầu vào ngực y, nhẹ đáp:

“Ừ. Ta chờ huynh.”

Thời gian nửa nén hương nhanh chóng qua đi. Nhanh đến mức nàng còn chưa kịp tận hưởng những giây phút ở bên Thẩm Tĩnh Châu thì Ngọc Trác đã lững thững bước đến.

Y nói:

“Tuyết Liên cô nương, đến lúc trở về rồi.”

Tuyết Liên lưu luyến ngồi thẳng người dậy, đang định đứng lên thì bàn tay chợt bị kéo lại.

“Nếu hắn ta ức hiếp nàng, ta nhất định sẽ không tha cho hắn.”

Tuyết Liên mỉm cười gật đầu, chẳng nói câu nào rồi buông tay Thẩm Tĩnh Châu, chầm chậm bước theo sau lưng Ngọc Trác.

Đến khi về lại lều thống soái, lòng Tuyết Liên chợt nặng trĩu. Nàng lẩn thẩn đứng ở một góc bên trong lều, chờ đợi Lâm Chiến Thiên đi đến.

Chẳng cần nàng phải đợi lâu, chỉ tầm khoảng nửa khắc sau Lâm Chiến Thiên đã quay trở lại. Tiếng bước chân mạnh mẽ của y giậm trên nền đất bồm bộp từng tiếng, bàn tay hất một đường đã khiến cửa lều mở tung ra.

Y liếc mắt về phía Tuyết Liên đang giấu mình ở một góc trong lều, hất tay ý bảo Ngọc Trác lui ra rồi mới nói:

“Mùi mẫn, lãng mạn quá nhỉ, Tuyết Liên.”

Giọng điệu y sặc mùi châm biếm, móc mỉa. Tuyết Liên khẽ nhăn mày:

“Ý của thống soái đại nhân là gì?”

“Hừ, nàng còn biết ta là thống soái đại nhân cơ đấy!”

Lời của Lâm Chiến Thiên càng lúc càng khó hiểu, nhưng Tuyết Liên vẫn chưa thiếu suy nghĩ đến mức không biết cảm xúc lúc này của y ngoài giận dữ ra hình như còn có một chút ghen tuông.

Nàng nửa cười nửa mếu nói:

“Thống soái đại nhân, ngài ghen với Tĩnh Châu à?”

Lời này của Tuyết Liên vừa nói ra, đôi mày kiếm của Lâm Chiến Thiên bèn nhếch hẳn lên. Y đập bàn giận dữ:

“Nói láo! Bổn soái việc gì phải ghen với hắn ta!”

“Thế sao ngài…”

Lâm Chiến Thiên bực mình đứng hẳn người dậy.

“Nàng đã là người của bổn soái, sao vừa nãy lại dám thân mật với Thẩm Tĩnh Châu? Nàng coi bổn soái là không khí à?”

Tuyết Liên cứng đờ người chẳng biết nói câu nào. Một lúc sau nàng mới ngập ngừng đáp:

“Là… là lỗi của tiểu nữ, thống soái đại nhân đừng trách phạt Tĩnh Châu.”

Lâm Chiến Thiên khẽ hừ lạnh, đúng lúc đang định mắng thêm câu nữa thì ánh mắt chợt chạm phải đôi bàn tay của Tuyết Liên.

Nàng lúc này đang co ro người đứng bên trong góc lều, điệu bộ rụt rè giống như một con mèo nhỏ ngày đầu về nhà chủ, hơn thế nữa, Lâm Chiến Thiên còn vô tình trông thấy cử chỉ quen thuộc mà y đã từng nhìn thấy vào hơn sáu năm trước.

Tuyết Liên cắn môi, ngón cái bên trái vô thức đè lên ngón cái bên phải, xoa nhẹ phần móng tay.

Lâm Chiến Thiên cau mày, miệng gọi:

“Tuyết Liên.”

“Dạ?”

Tuyết Liên ngơ ngẩn đáp lại, lòng sợ hãi khi nghĩ rằng y sẽ trút giận lên người Thẩm Tĩnh Châu.

“Có lời gì muốn nói thì nói đi.”

Tuyết Liên khẽ thở phào trong lòng, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu rồi chắp tay, hướng về phía Lâm Chiến Thiên.

“Tiểu nữ muốn xin thống soái đại nhân giúp tiểu nữ hai điều.”

“Điều gì?”

“Quân kỹ đang sống trong lều quân kỹ số Năm phía Đông là bạn của tiểu nữ, tên Thanh Trúc. Nay lều đó đã bị ngưng toàn bộ trợ cấp, tiểu nữ xin thống soái đại nhân ban cho nàng ấy một chiếc lều mới, và để tiểu nữ được ở lại lều đó chăm sóc đến khi thương thế của nàng ấy khỏi hẳn.”

Lâm Chiến Thiên hờ hững nói:

“Còn điều thứ hai?”

Đến lúc này thì Tuyết Liên quỳ xuống, nàng cúi đầu, dõng dạc nói:

“Tiểu nữ xin thống soái đại nhân hãy trả lại tự do cho Thanh Trúc cô nương, để nàng ấy được trở về đoàn tụ với gia đình.”

Lâm Chiến Thiên bật cười, y đưa tay rót một chén trà rồi nói:

“Tuyết Liên, nàng xin bổn soái hai điều, nhưng nàng biết không, hai điều đó đều chẳng liên quan gì đến nàng cả.”

Tuyết Liên chẳng ngập ngừng đáp lại:

“Sao tiểu nữ lại không biết. Thanh Trúc cô nương là người bạn đầu tiên của tiểu nữ từ khi thân đọa đày chốn quân doanh. Tiểu nữ may mắn hơn cô nương ấy, được thống soái đại nhân cho phép ở lại lều thống soái thì cũng coi như an toàn, nhưng Thanh Trúc thân cô thế cô, lại thêm thương tích đầy mình như vậy, nếu như để nàng ấy ở một mình, nhất định hậu quả khôn lường.”

Lâm Chiến Thiên phất tay áo bào, nói:

‘Được rồi, cả hai việc này cũng chẳng có gì to tát, bổn soái đồng ý.”

Tuyết Liên ngạc nhiên hỏi lại, không dám tin rằng y lại dễ dàng đồng ý nàng đến như vậy.

“Thật sao, thống soái đại nhân?”

Lâm Chiến Thiên cau mày nói:

“Lời của bổn soái trước giờ nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, nàng hỏi như thế là không tin lời bổn soái sao?”

Tuyết Liên mừng rỡ gật đầu.

“Tin, tiểu nữ tin.”

Lâm Chiến Thiên lẳng lặng ngắm nụ cười đang đậu trên khóe môi Tuyết Liên, trong đầu chợt hiện lên những hình ảnh từ nhiều năm về trước. Nàng vẫn chẳng có gì thay đổi, cho dù đã trải qua biết bao thương hải tang điền, bãi bể nương dâu, nàng vẫn giống với cô nương mười lăm tuổi khi ấy, là một thiếu nữ ngây ngô chẳng nhiễm chút bụi trần, cả ngày quanh quẩn bên hồ hoa sen chờ y rong ruổi cưỡi ngựa đi qua.

“Công tử, chàng có còn chê hạt sen đắng nữa không?”

Nàng ấy ngước đôi mắt trong vắt như hồ nước mùa Thu nhìn y, trên tay còn đang cầm một búp sen vừa hái hẵng còn đẫm hơi sương.

“Không đắng.”

Lâm Chiến Thiên mỉm cười đáp lại. Y bước xuống ngựa rồi nắm lấy tay nàng ấy.

“Còn nàng ở đây làm gì?”

“Tiểu nữ chờ công tử đi qua.”

“Vậy ta đã đến rồi đây.”

Nàng ấy gật đầu, nụ cười e ấp vẫn còn vương vấn nơi khóe môi hồng hào non nớt.

“Công tử cả ngày bận rộn như vậy, liệu chàng có thấy mệt không?”

Y lắc đầu nhẹ đáp:

“Không mệt. Bởi ta biết dù ta có đi đến đâu đi chăng nữa, ở nơi đây vẫn còn có một người chờ ta trở về.”

Nàng ấy khúc khích cười, đưa búp sen trên tay cho y.

“Tặng chàng.”

Y đón lấy búp sen vừa rời khỏi đôi bàn tay thiếu nữ. Khi đưa gần lên mũi ngửi, mùi sen vẫn còn thoang thoảng dịu nhẹ, khiến cho tâm hồn y hóa thành một chiếc lá sen, được gió ký thác về nơi đồng hoa cỏ nội, bay đi khỏi mặt đất, phiêu dạt đến cuối chân trời.

Thế nhưng sau một chặng đường dài đằng đẵng phiêu du khắp nhân gian, chiếc lá ấy cuối cùng vẫn sẽ quay trở lại điểm ban đầu, đậu trên mái tóc đen dài thơm ngát của người thiếu nữ bên hồ hoa sen, để nàng ôm ấp vào lòng, giấu đi trong những trang sách nơi khuê phòng kín đáo.

“Nàng thích hoa sen sao?”

Y ve vuốt búp sen non nớt trên tay, nâng niu như món bảo vật quý giá nhất thế gian.

Nàng ấy lắc đầu, mỉm cười tinh nghịch nhìn y:

“Nếu như tiểu nữ nói rằng tiểu nữ thích hoa sen chỉ vì hạt sen ăn ngon, công tử có tin không?”

“Tin chứ.”

Nàng ấy mừng rỡ đưa tay áp lên ngực trái, đôi mắt long lanh chẳng ngừng ánh lên những tia thích thú khi nghe câu nói của y.

“Bởi ta cũng thích ăn hạt sen giống nàng.”

Lâm Chiến Thiên trầm mặc cúi đầu, đoạn hồi ức xa xôi năm ấy chẳng biết tại sao lại hiện lên trong tâm thức của y.

Người thiếu nữ trong sáng thuần khiết bên hồ hoa sen năm ấy chẳng biết nay đã đi về nơi xa ngút ngàn nào rồi. Đôi mắt của nàng, dáng người của nàng vẫn chưa từng phai nhạt trong tâm trí Lâm Chiến Thiên, thế nhưng tất cả những gì đã từng ở trên người nàng ấy đều đã bị bào mòn hết cả.

Chợt Lâm Chiến Thiên đưa mắt ngắm nhìn Tuyết Liên đang quỳ dưới chân mình. Tuyết Liên và Mộ Dung Xuân Yến quả thực có dung mạo vô cùng giống nhau, có lẽ thứ duy nhất khác biệt trên gương mặt hai người là một đôi mắt âm trầm mưu mô, và một đôi đồng tử sớm đã chẳng nhìn thấy ánh sáng nữa mà thôi.

“Đứng dậy đi.”

Y mệt mỏi nói, sau đó cầm lấy cánh tay của Tuyết Liên, đặt nàng ngồi lên trên ghế.

“Sau này nếu có việc gì, cứ nói với hai người Ngọc Trác và Ngọc Lộ, bọn họ sẽ giúp nàng thay ta.”

Nói xong, y nhìn Tuyết Liên thêm một lần nữa rồi mới bước chân đi khỏi lều thống soái.

Ở đằng sau, Tuyết Liên khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

“Cảm ơn ngài.”

Nhưng Lâm Chiến Thiên đã đi mất rồi, chẳng biết y có nghe được câu nói ấy của nàng hay không?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play