Chờ Ngày Hoa Sen Nở Rộ

Chương 5


1 năm


Đầu buổi sáng canh Năm, bên trong túp lều quân kỹ rách nát đã bị nước mưa hắt vào suốt cả một buổi đêm lạnh lẽo là thân người bẩn thỉu vì bụi đất của một thiếu niên. Y khom lưng ngồi bên cạnh người thiếu nữ với gương mặt xanh xao tím tái đang đắm mình trong giấc mộng triền miên suốt cả một đêm đằng đẵng.

Tuyết Liên gặp phải ác mộng. Trong cơn mộng mị chập chờn lúc mê lúc tỉnh đó, nàng hốt hoảng gọi tên y, cầu xin người tên Thẩm Tĩnh Châu hãy đến cứu nàng. Thế nhưng y không đến, mặc cho nàng gào khóc thế nào đi chăng nữa, cái tên mà nàng mong mỏi rốt cuộc cũng chỉ là sợi khói mỏng leo lắt giữa thế gian, chầm chậm tan theo áng mây chiều đã từng rót lên đầm hoa sen những tia nắng chan hoà ấm áp.

Thẩm Tĩnh Châu không đến. Nàng chỉ còn có thể đeo bám vào tia hy vọng cuối cùng đã chôn chặt trong tiềm thức từ lâu.

Nàng gọi tên công tử.

Vị công tử đào hoa phong nhã đã từng cùng nàng thề thốt những lời nói thiết tha của ái ân mặn nồng, có hay chăng sẽ đến cứu nàng khỏi chốn ngục đày tăm tối dơ bẩn này?

“Tuyết Liên…”

Thẩm Tĩnh Châu khe khẽ gọi tên Tuyết Liên. Nàng cả một đêm chập chờn trong ác mộng, còn y là cả một đêm tự giày vò vì sự bồng bột của mình. 

Nếu như khi đó Lâm Chiến Thiên không đến kịp lúc, y chẳng thể tưởng tượng được kết cục sẽ trở nên thảm hại đến nhường nào. Nếu như khi đó y chịu buông bỏ đi một chút tôn nghiêm của bản thân, có hay chăng nàng sẽ không phải rơi vào tình cảnh suýt chết một lần như vậy?

Tuyết Liên khó nhọc mở mắt, mặc dù có là khi mở mắt hay là khi nhắm mắt, trước mặt nàng cũng chỉ còn một màu đen u tối đi mãi chẳng có điểm dừng.

“Nước…”

Tuyết Liên cố gắng thốt lên một tiếng bằng cổ họng bỏng rát. Thẩm Tĩnh Châu vội vàng đỡ nửa người nàng ngồi dậy, kề chiếc cốc lên gần miệng nàng.

Dòng nước mát lạnh chảy xuôi xuống cổ họng, đến lúc này gương mặt Tuyết Liên mới biểu lộ ra được một chút thoải mái.

“Đói không, ta đi lấy đồ ăn cho nàng?”

Tuyết Liên lắc đầu, ngón tay gầy guộc cố tìm lấy tay Thẩm Tĩnh Châu.

Thẩm Tĩnh Châu hiểu ý, nắm thật chặt lấy tay Tuyết Liên, đặt lên má mình.

“Buổi đêm hôm qua… ta xin lỗi…”

Chẳng kịp để Thẩm Tĩnh Châu nói hết câu, Tuyết Liên đã đưa ngón tay đặt lên trên môi y.

“Đừng nói xin lỗi. Ta hiểu được những việc huynh làm đều là vì muốn tốt cho ta.”

Thẩm Tĩnh Châu mỉm cười nhìn ngón tay thon tựa ngó sen của Tuyết Liên, y khẽ hôn lên ngó sen đó, nâng niu giống như bảo vật quý giá nhất thế gian.

Tuyết Liên đương nhiên cảm nhận được tất cả sự dịu dàng nồng ấm đó. Nàng nâng cả bàn tay lên, nhè nhẹ chạm vào vầng trán cao rộng, sống mũi thẳng tắp, và đôi gò má cương nghị của Thẩm Tĩnh Châu. Từng đường nét rắn rỏi anh tuấn trên gương mặt ấy đều đang dần được phác hoạ trong tâm thức của Tuyết Liên, vẽ nên trong đôi mắt nàng một Thẩm Tĩnh Châu thật sinh động và chân thật.

“Thì ra gương mặt của huynh có hình dáng thế này.”

Tuyết Liên dịu giọng nói. Thẩm Tĩnh Châu âu yếm đan hai tay nàng lại trong tay y, tận hưởng từng giây từng phút của hiện tại.

“Tĩnh Châu, huynh biết không, nếu như bây giờ ông Trời ban cho ta một điều ước, ta nhất định sẽ không chần chừ xin người ban cho ta ánh sáng, dù chỉ là một giây ngắn ngủi mà thôi, ta cũng đã mãn nguyện.”

“Nếu như thật sự chỉ có ánh sáng trong một khoảnh khắc, vậy nàng muốn nhìn thấy thứ gì?”

“Ta muốn nhìn thấy huynh, ta muốn mãi mãi khắc sâu vào trong lòng dung mạo của huynh, dáng người của huynh,... và tất cả những gì liên quan đến huynh, ta đều muốn nhìn thấy. Tĩnh Châu, ta sợ lắm, ta sợ rằng có một ngày ta không còn được nắm tay huynh, không còn được nghe giọng nói của huynh, không còn được cảm nhận hơi ấm của huynh bên mình. Nếu như thật sự có một ngày như vậy, ta chẳng biết bản thân phải sống thế nào nữa, bởi ta đã hoàn toàn dựa dẫm vào huynh mất rồi.”

Trong lòng Thẩm Tĩnh Châu vừa vui sướng, lại vừa cảm giác lạ lẫm khi nghe câu nói thổ lộ tình cảm đó của Tuyết Liên. Y đã từng cô độc suốt hơn năm năm ròng rã, đã từng oán hận thế gian đầy rẫy nỗi bất công này. Mỗi một ngày qua đi trong cuộc đời y, không lúc nào y không thôi nhớ đến cảnh tượng trên chốn công đường nhiều năm về trước.

Những ánh mắt rẻ rúng, những nụ cười khinh mạt, và cả tiếng bĩu môi cười nhạo khi đó của đám người hiếu kỳ đứng xem trò vui. Bọn họ giương mắt nhìn một đứa trẻ mười lăm tuổi dập đầu đến chảy máu dưới chiếc trống kêu oan, xì xào bàn tán rằng mười lượng bạc đó là quá hời cho tính mạng một người đàn ông què quặt, và một người đàn bà kham khổ tối tăm cả ngày không ngước mặt lên được để nhìn trời.

Chỉ khi được ở bên cạnh Tuyết Liên, y mới biết rằng trong thế gian tăm tối này vẫn còn đó một đoá hoa sen thanh khiết sớm đã thoát khỏi thế tục trần duyên. Cho dù tấm thân nàng đã chẳng còn trong sạch, thế nhưng đối với y mà nói, tất cả những thứ gọi là tiết liệt trung trinh, hay lễ tiết đạo hạnh, chỉ là thứ bỏ đi, hoàn toàn là thứ bỏ đi.

Đã mang trên mình số phận là những kẻ thuộc tầng lớp bị áp bức, làm sao có thể giữ cho đôi tay mình trong sạch, giữ cho tâm hồn mình được thanh cao. Điều đó là quá xa xỉ, xa xỉ đến tột cùng.

Y chỉ cần trong lòng nàng có y, trong lòng y có nàng, cả hai cùng nương tựa vào nhau mà sống nốt quãng đời còn lại trong hòa thuận ái ân, vậy là đã đủ rồi.

Y nguyện vì nàng mà buông bỏ hận thù, vì nàng nuôi dưỡng đóa sen trắng ấy mãi mãi thuần khiết ngay thẳng giữa chốn hồng trần lận đận những mối lo toan, để nàng được làm chính nàng, người con gái tên Tuyết Liên y đã yêu say đắm ngay từ lần đầu gặp gỡ.

“Tuyết Liên, nàng có muốn đi theo ta không?”

Thẩm Tĩnh Châu trầm giọng hỏi, vòng tay lại càng ôm chặt nàng hơn bao giờ hết. Đi theo y sẽ phải khổ lắm, liệu nàng có sợ sệt mà lùi bước hay chăng?

Tuyết Liên mê man say đắm trong mùi hương thuần tuý trên cơ thể của Thẩm Tĩnh Châu, nhẹ giọng đáp lại:

“Ta sẽ đi theo huynh, nhưng trước đó, ta muốn về nhà dẫn thêm cả Tiểu Mai đi cùng.”

Thẩm Tĩnh Châu gật đầu không chút do dự:

“Được, dẫn thêm cả Tiểu Mai đi cùng.”

Nói đoạn, y hơi kéo nàng lại gần người y thêm chút nữa:

“Ta muốn đi ngay ngày hôm nay.”

Chẳng ngờ Tuyết Liên lại lắc đầu:

“Chúng ta nên chờ Thanh Trúc cô nương hồi phục vết thương rồi hẵng đi. Cô nương ấy là người bạn đầu tiên của ta, ta không muốn bỏ cô nương ấy lại.”

Thẩm Tĩnh Châu ngần ngừ nhìn Thanh Trúc hôn mê bất tỉnh chẳng có dấu hiệu sẽ sớm tỉnh lại, tuy không cam chịu, nhưng y vẫn gật đầu:

“Được, vậy thì chờ cô nương ấy tỉnh lại, chúng ta sẽ đi. Bây giờ ta sẽ đi tìm hiểu kỹ càng địa hình cũng như vị trí canh gác các lều trại, lúc đó sẽ dễ dàng thoát hơn.”

“E rằng mọi chuyện không được như ngươi muốn rồi.”

Tiếng nói âm trầm từ đằng sau lưng vọng lại, Thẩm Tĩnh Châu tuy cực kỳ bất ngờ, song y vẫn kịp quay người ra đằng sau, cánh tay phải đưa ra chắn trước mặt Tuyết Liên.

Đến khi nhìn thấy được người vừa đến là ai, Thẩm Tĩnh Châu thảng thốt lên tiếng:

“Thống soái đại nhân!”

Lâm Chiến Thiên khẽ nhếch đôi mày kiếm, chắp hai tay ra sau lưng rồi nói:

“Đêm qua tên Tưởng Trung Nghĩa chưa nói gì với ngươi à?”

“Có, hắn ta nói rồi.”

“Vậy sao?“

Lâm Chiến Thiên chầm chậm nghiến từng chữ một qua cổ họng, trong giọng nói không giận mà uy:

“Ngươi đã biết ta muốn ngươi làm gì, thế sao bây giờ vẫn còn ở đây?”

Thẩm Tĩnh Châu khó nhọc nuốt khan. Y chẳng biết vì sao khi đối diện với vị thống soái này, tất cả mạch máu của y như đang căng ra, trái tim trong lồng ngực cứ đập thình thịch liên hồi.

Đó không phải sự sợ hãi, mà là một cảm giác gì đó rất khó gọi tên.

“Đại nhân… đây không phải lỗi của huynh ấy, huynh ấy vì lo lắng cho tiểu nữ nên mới…”

Chưa nói dứt câu, Tuyết Liên đã cảm nhận được Thẩm Tĩnh Châu đang nắm chặt lấy tay mình hơn, giống như để ngầm bảo nàng rằng không nên nhiều lời.

“Ngươi tên là Tuyết Liên?”

Lâm Chiến Thiên chậm rãi hỏi, và chính câu hỏi này lại khiến Thẩm Tĩnh Châu thầm cảm thấy sợ hãi.

“Vâng… là tiểu nữ.”

Tuyết Liên rụt rè đáp lại.

“Ngươi rất đẹp.”

“Hả?”

Cả Thẩm Tĩnh Châu và Tuyết Liên đều ngơ ngác thốt lên một tiếng như vậy. Song, Lâm Chiến Thiên đã chậm rãi bước chân ra khỏi túp lều, chỉ để lại sau lưng một câu nói không thể cự tuyệt:

“Thẩm Tĩnh Châu, đến lều thống soái, ngay bây giờ.”

Đến khi bóng lưng của Lâm Chiến Thiên đã đi khuất, bấy giờ Thẩm Tĩnh Châu mới nhẹ nhõm thở hắt ra giống như vừa tháo gỡ được tảng đá nặng ngàn cân khỏi lồng ngực.

“Tên Lâm Chiến Thiên này, thật chẳng biết được hắn ta đang suy nghĩ cái gì?”

Tuyết Liên gật đầu đồng tình với câu nói ấy, nghĩ rồi nàng lại hỏi:

“Bây giờ huynh phải đến lều thống soái thật sao? Ngộ nhỡ ngài ấy gây khó khăn gì cho huynh…”

Thẩm Tĩnh Châu vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tuyết Liên, mỉm cười trấn an:

“Không sao đâu, ta không phải là người dễ bị ức hiếp như thế.”

Trong lòng Tuyết Liên tuy chẳng cảm thấy an tâm chút nào, nhưng lệnh thống soái đã ban ra, kháng lại chỉ có tội chết, thế nên nàng cũng chỉ có thể đưa cho Thẩm Tĩnh Châu món đồ nàng trân quý suốt bao năm qua, hy vọng sẽ đem lại cho y chút may mắn.

“Đây là…”

Thẩm Tĩnh Châu nhìn chiếc khăn tay thêu hình một đóa sen trắng nở rộ giữa trời nam đất bắc, giữa một mảnh trời ảm đạm nhuốm màu tuyết rơi. Nhưng lạ thay, vẻ đẹp của đóa sen ấy lại chẳng bị màu trắng của tuyết làm cho lu mờ, thậm chí còn hiện lên thật rõ ràng sự quật cường, chẳng chịu khuất phục trước những gian khổ đang giăng đầy trước mắt.

“Chiếc khăn tay này ta đã thêu lâu lắm rồi, từ khi ta còn chưa mất đi đôi mắt. Tĩnh Châu, huynh hãy giữ lấy nó, coi như đó là tấm bùa bình an ta tặng cho huynh.”

Tuyết Liên tuy ngoài mặt mỉm cười, nhưng sao trong giọng nói lại có chút nghẹn ngào u uất. Phải chăng khi đưa chiếc khăn tay ấy cho Thẩm Tĩnh Châu, nàng lại nhớ về quá khứ đã từng là một mảng hồi ức đong đầy những kỷ niệm đẹp, hay chỉ đơn thuần là tiếc thương hình dáng xa mờ của những tia nắng ban mai đã từng nhảy nhót trên khắp khoảng sân vườn thời thơ ấu?

“Tuyết Liên, ta nhất định sẽ trân trọng chiếc khăn này.”

Tuyết Liên thoả mãn mỉm cười. Nàng nắm lấy tay Thẩm Tĩnh Châu lần cuối, trước khi hụt hẫng lắng nghe tiếng bước chân của y đang dần xa khuất khỏi túp lều hiu quạnh.

Thẩm Tĩnh Châu đi rồi, lòng nàng thật trống trải biết bao!

Thẩm Tĩnh Châu chậm chạp bước chân đến lều thống soái. Mặc dù đây chỉ là nơi đóng quân tạm thời của quân đội triều đình trước khi tiến đánh Thanh Liên thành, thế nhưng căn lều này của Lâm Chiến Thiên lại vô cùng rộng lớn, khang trang, tựa như một biệt phủ riêng của y giữa chốn sa trường đầy rẫy hung hiểm chực chờ.

“Người đến là ai, mau khai báo danh tính?”

Hai thị vệ riêng của Lâm Chiến Thiên là Ngọc Trác và Ngọc Lộ chặn Thẩm Tĩnh Châu trước cửa lều. Y cúi đầu đáp:

“Thuộc hạ tên Thẩm Tĩnh Châu.”

Hai thị vệ nghe thấy tên y thì thu giáo lại rồi đứng dạt sang hai bên.

“Vào đi, thống soái đang ở bên trong đợi ngươi.”

Thẩm Tĩnh Châu vén cửa lều đi vào, chẳng ngờ ngay lúc đó lại có một mũi kiếm nhắm thưởng người y đâm tới.

Thẩm Tĩnh Châu nhanh chân tránh sang một bên, cả kinh nói:

“Lâm Chiến Thiên, ngươi đang làm gì!”

Song, lưỡi kiếm đó chẳng vì sự kinh ngạc của y mà dừng lại. Lâm Chiến Thiên tiếp tục ra đòn, lưỡi kiếm sắc bén không ngừng di động, khiến cho Thẩm Tĩnh Châu không dám tiếp cận y.

Đột nhiên Lâm Chiến Thiên vung tay vứt thanh kiếm đi, dùng nắm đấm đơn thuần để đánh với Thẩm Tĩnh Châu. Thẩm Tĩnh Châu lúc này đã bắt kịp với tốc độ cũng như kiểu đánh của Lâm Chiến Thiên, lại thêm việc Lâm Chiến Thiên đã vứt đi vũ khí, thế nên Thẩm Tĩnh Châu lại càng tự tin giao đấu với y.

Đánh được tầm hơn trăm chiêu mà Thẩm Tĩnh Châu vẫn còn chưa rơi xuống thế hạ phong, Lâm Chiến Thiên lúc này mới cười nhẹ, tay trái y vung lên đánh thẳng vào thái dương Thẩm Tĩnh Châu. Đúng lúc Thẩm Tĩnh Châu đưa tay chặn đòn đánh ấy lại, chẳng ngờ tay phải của Lâm Chiến Thiên đã tinh quái luồn qua được tầm mắt của y, sau đó dừng lại ngay trước ngực trái.

Thẩm Tĩnh Châu mồ hôi rơi đầy trán, bất ngờ nhìn nắm tay của Lâm Chiến Thiên đang để ngay sát ngực trái của mình.

“Nếu như trên tay ta là thanh kiếm vừa nãy, ngươi đã chết sau đòn này rồi.”

Lâm Chiến Thiên thu tay lại, mỉm cười nhìn Thẩm Tĩnh Châu.

Thẩm Tĩnh Châu chắp tay nói:

“Thống soái đại nhân võ công cao cường, thuộc hạ sao có thể sánh bằng.”

Lâm Chiến Thiên quay người đi về phía chiếc ghế thống soái của y, rót hai bát rượu đầy, sau đó đưa cho Thẩm Tĩnh Châu.

“Ngươi là kẻ thứ ba được uống rượu cùng với bổn soái.”

Thẩm Tĩnh Châu dè chừng nhìn bát rượu đang ở trước mặt, nhưng y vẫn đưa tay ra đón lấy, miệng không quên nói:

“Cảm tạ thống soái đại nhân ban rượu.”

Thẩm Tĩnh Châu một hơi uống cạn bát rượu trên tay, khà một tiếng lớn, cảm giác sảng khoái giống như cả cơ thể đang được ngâm trong một hồ nước nóng, sinh khí tràn đầy.

“Quả là rượu ngon.”

Lâm Chiến Thiên khẽ cười, y cũng uống một hơi cạn bát rượu, sau đó nói:

“Đây là vò rượu quý do chính hoàng hậu nương nương ban tặng cho ta.”

Thẩm Tĩnh Châu nheo mắt tỏ ý không hiểu. Từ khi bước chân vào lều thống soái đến bây giờ, y đều chẳng hiểu được những hành động của Lâm Chiến Thiên đang có hàm ý và động cơ gì. Đầu tiên là thử võ công của y, sau đó mời y uống rượu, thậm chí còn nói rằng đây là vò rượu được hoàng hậu ban cho.

Rốt cuộc y đang muốn làm gì đây?

Lâm Chiến Thiên dường như lại hiểu rõ được những suy nghĩ lúc này trong đầu của Thẩm Tĩnh Châu. Y cười nhẹ:

“Cảm thấy thế nào, không hiểu ta muốn ngươi đến đây để làm gì?”

Thẩm Tĩnh Châu thận trọng gật đầu.

“Thật ra điều ta muốn ở ngươi rất đơn giản. Ngươi uống một bát rượu quý của ta, đương nhiên sẽ phải trả lại ta bằng thứ đồ xứng đáng.”

Đến lúc này Thẩm Tĩnh Châu mới biết mình bị gài bẫy. Y nắm chặt tay lại, gằn giọng:

“Thuộc hạ không có thứ gì để trả thống soái đại nhân cả.”

“Không, ngươi có.”

Lâm Chiến Thiên chậm rãi đứng dậy, đi đến sát Thẩm Tĩnh Châu, nghiêng đầu nói:

“Bản lĩnh của ngươi, và nữ nhân của ngươi, đều sẽ là thứ để ngươi trả cho bát rượu vừa rồi.”

Thẩm Tĩnh Châu nghiến răng giận dữ. Y chộp lấy cổ áo Lâm Chiến Thiên, dường như quên mất rằng người đang đứng trước mặt y chính là vị thống soái bất khả chiến bại của Đại Trần Quốc.

“Ngươi dám động một ngón tay vào Tuyết Liên, ta sẽ không tha cho ngươi!”

Lâm Chiến Thiên bật cười, đôi mắt y trào phúng nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy cổ áo mình.

“Ngươi có đủ bản lĩnh để làm việc đó sao?”

Dứt câu, cửa lều thống soái mở ra, hai tên thị vệ vừa nãy bước vào, trên vai một tên còn đang vác theo một thân người mặc áo của quân kỹ.

“Tuyết… Tuyết Liên!”

Thẩm Tĩnh Châu buông cổ áo Lâm Chiến Thiên, vội chạy đến chỗ Tuyết Liên, thế nhưng lại bị một tên thị vệ đá thẳng vào khớp đầu gối, khiến cho y ngã dụi xuống đất.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Thẩm Tĩnh Châu quắc mắt nhìn Lâm Chiến Thiên, trong khi đó hai tay của y bị ghì chặt ra sau lưng, không thể cựa quậy.

“Không phải vừa nãy ta đã nói rồi sao? Thứ ta muốn chính là bản lĩnh, và nữ nhân của ngươi.”

Lâm Chiến Thiên khinh khỉnh cười. Y đưa tay với lấy vò rượu vừa nãy, treo vào bên hông rồi ra lệnh cho tên thị vệ đang vác Tuyết Liên trên vai:

“Đem lên giường ta, nhớ đắp thêm lớp chăn nữa, đừng để nàng ta bị lạnh.”

“Lâm Chiến Thiên! Ta giết ngươi!”

Thẩm Tĩnh Châu kích động hét lớn, nhưng lại chẳng thể làm gì được tên thị vệ sau lưng. Y đau đớn nhìn Tuyết Liên bị đem đi mất, xa khuất khỏi tầm mắt của y.

Y bất lực nhắm chặt đôi mắt lại. Trái tim y đến bây giờ đã chẳng còn cảm giác đau nữa rồi.

Đau suốt bao nhiêu năm nay, còn có thể đau được đến đâu nữa?

Rốt cuộc y phải làm thế nào, rốt cuộc kiếp trước y đã nợ nần gì với duyên phận để rồi giờ đây phải trơ mắt nhìn tất cả những người y yêu thương bị tước đoạt trong nỗi tuyệt vọng dâng đầy?

Y đã chẳng còn muốn vùng vẫy nữa.

Y kiệt sức rồi, y mệt mỏi rồi.

Y khổ quá rồi…

“Tại sao… lại là Tuyết Liên?”

Thẩm Tĩnh Châu gục đầu xuống nền đất, khiến mái tóc bờm xờm rũ rượi trước trán. Đôi mắt vốn tinh anh giờ đây lại trở nên đờ đẫn đến vô hồn.

Thế nhưng Lâm Chiến Thiên lại chẳng trả lời câu hỏi của Thẩm Tĩnh Châu. Y chắp hai tay ra sau lưng, lên tiếng nói:

“Năm năm. Ta cho ngươi quãng thời gian năm năm để trở thành đại tướng quân dũng mãnh nhất của Đại Trần Quốc, đến lúc đó ngươi sẽ có tư cách đứng ngang hàng với ta, lấy lại tất cả những gì ta đã tước đoạt của ngươi hôm nay.”

Thẩm Tĩnh Châu khẽ bật cười.

Năm năm…

Tuyết Liên mơ màng tỉnh giấc sau một cơn mộng tưởng như đã dài quá nửa đời người. Nàng khẽ cựa mình bám vào thành giường rồi ngồi dậy, cảm giác đầu đau như búa bổ.

Nàng đưa tay sờ xuống dưới chỗ ngồi, chẳng ngờ lại phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc nệm mềm ấm áp, trên người còn được phủ thêm lớp chăn mịn màng vô cùng thơm tho.

“Đây, đây là đâu?”

Nàng bần thần lên tiếng hỏi, sau đó hít sâu một hơi. Mùi trầm hương đang được đốt lên quẩn quanh cánh mũi, khiến cho khí huyết lưu thông, chân tay linh hoạt, làm cho người ta ngửi một lần rồi cứ muốn ngửi mãi.

“Lại còn có cả trầm hương nữa, rốt cuộc ta đang ở đâu?”

Trong đầu Tuyết Liên hiện lên vô vàn thắc mắc, thế nhưng cuối cùng nàng chỉ biết gọi lên một cái tên:

“Tĩnh Châu, huynh đâu rồi?”

“Tĩnh Châu?”

Tuyết Liên lớn tiếng gọi, song chẳng có ai đáp lại.

Đúng lúc đó, cửa lều được vén lên, tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ dậm xuống nền đất đều lọt vào đôi tai của nàng.

“Tĩnh Châu, là huynh sao?”

Lâm Chiến Thiên chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống bên giường Tuyết Liên, tiện tay rót một chén trà nóng rồi đưa cho nàng.

Ngửi thấy mùi trà nghi ngút, Tuyết Liên lại càng thắc mắc:

“Huynh lấy đâu ra trà thế?”

“Tĩnh Châu? Huynh trả lời ta đi chứ?”

Đến lúc này thì Lâm Chiến Thiên chẳng còn im lặng được nữa, y cất lên chất giọng khàn khàn của mình:

“Làm gì có Tĩnh Châu nào ở đây, ta là Lâm Chiến Thiên.”

Nghe thấy cái tên Lâm Chiến Thiên, Tuyết Liên cả kinh, lắp bắp:

“Thống soái…”

Nhìn bộ dạng sợ sệt của Tuyết Liên, Lâm Chiến Thiên khẽ thở dài, bàn tay vẫn đưa chén trà vừa nãy lại gần nàng.

“Cầm lấy đi, cô định để ta tự tay đút cho cô uống à?”

Tuyết Liên rụt rè đón lấy chén trà, sau đó đưa lên miệng uống. Quả thực vị trà này có thể nói là thượng phẩm trong thượng phẩm, nhưng giờ đây vào trong miệng nàng lại chẳng còn chút mùi vị nào nữa.

“Thống soái đại nhân, ngài có biết Tĩnh Châu ở đâu không?”

Tuyết Liên thận trọng hỏi Lâm Chiến Thiên. Tuy không nhìn thấy được gì, nhưng nàng vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng mình đã không còn ở trong lều quân kỹ, mà rất có khả năng đang ở trên giường của Lâm Chiến Thiên. Và điều đó khiến nàng cảm thấy hoảng loạn vô cùng.

Thế nhưng đợi mãi, Lâm Chiến Thiên lại chẳng trả lời. Nàng chỉ đành gom những tia dũng khí cuối cùng trong cổ họng, hỏi lại:

“Thống soái đại nhân, Tĩnh Châu…”

Nàng chưa kịp dứt câu, Lâm Chiến Thiên đã nhẹ nhàng nói:

“Cô nương thật giống với nàng ấy.”

Tuyết Liên ngơ ngác không hiểu rốt cuộc Lâm Chiến Thiên đang muốn nói gì với mình. Đầu nàng lúc này rối như tơ vò, chẳng biết nên gỡ nút thắt từ đoạn nào mới được nữa.

“Giống với ai, thưa đại nhân?”

Lâm Chiến Thiên đưa tay chạm lên vò rượu treo bên hông, khẽ mỉm cười đáp lại:

“Mộ Dung Xuân Yến.”

Tuyết Liên kinh ngạc làm rớt mấy giọt trà vào tay áo. Nàng đặt chén trà xuống giường, chầm chậm hỏi lại:

“Người đại nhân nói đến có phải là hoàng hậu đương triều, Mộ Dung Xuân Yến?”

“Ừ.”

Lâm Chiến Thiên chỉ đáp gọn lỏn như vậy, nhưng thế cũng là đủ để Tuyết Liên hiểu được lý do vì sao y lại mang nàng đến đây.

“Thống soái đại nhân…”

“Sao?”

“Tĩnh Châu…”

Lâm Chiến Thiên sốt ruột cắt ngang:

“Đừng có hỏi về hắn nữa, giờ cô đã là người của bổn soái rồi mà còn dám mơ tưởng đến nam nhân khác, không sợ ta chém đầu cô à?”

Tuyết Liên lắc đầu nói:

“Tiểu nữ dù có chết cũng không muốn phản bội Tĩnh Châu.”

Lâm Chiến Thiên khẽ bật cười:

“Hay cho câu có chết cũng không muốn phản bội. Tuyết Liên, cô còn trẻ người non dạ, làm gì đã biết được sự đáng sợ của cái chết.”

Lâm Chiến Thiên vừa dứt câu, chợt y nghe thấy tiếng cười của Tuyết Liên ở bên cạnh. Tiếng cười đó giống như đang chế giễu lời nói vừa rồi của y.

“Thống soái đại nhân, ngài biết tại sao tiểu nữ lại bị mù không?”

Lâm Chiến Thiên chầm chậm lắc đầu, cho dù y biết là Tuyết Liên chẳng thể nhìn thấy được động tác đó.

“Năm ấy Hữu tướng phủ bị tru di cửu tộc, cả một gia tộc có đến hơn trăm người già trẻ lớn bé đều chết cùng một ngày, dưới cùng một lưỡi đao. Nhưng trước hôm hành hình, tam tiểu thư của Hữu tướng phủ đột nhiên mắc bệnh lạ, sau đó chết ngay trong ngục. Xác của nàng ấy bị quản ngục vứt bừa vào một bãi tha ma hôi thối chẳng ai ngó ngàng tới.”

Lần này thì đến lượt Lâm Chiến Thiên bất ngờ. Y trợn tròn mắt nhìn nàng:

“Chẳng lẽ… vị tam tiểu thư đó…”

Tuyết Liên gật đầu, giọng nói nhẹ đến mức tưởng như gió thoảng qua tai:

“Phải, chính là tiểu nữ.”

“Tại sao cô lại thoát ra được?”

Tuyết Liên chầm chậm đưa tay lên chạm vào con mắt bên phải. Đôi đồng tử không có tiêu điểm lặng lẽ hướng về phía xa khuất chân trời.

“Sáng hôm sau tỉnh dậy nơi bãi tha ma, tiểu nữ đóng giả thành một dân nữ, lẳng lặng đến pháp trường. Thống soái đại nhân, ngài biết không, cái khi tận mắt trông thấy đầu của phụ mẫu, đầu của hai vị ca ca, và đầu hơn trăm người của nhà họ Liễu rơi xuống nền đất lạnh lẽo, tiểu nữ chỉ biết cắn chặt bàn tay trong miệng, cố gắng không để bản thân phát ra một tiếng gào khóc nào giữa một biển người đang cười cợt chế giễu về cái chết của cả nhà tiểu nữ.”

Lâm Chiến Thiên im lặng chẳng nói lời nào. Tuyết Liên nắm chặt lấy gấu váy, thở hắt ra một hơi rồi nói tiếp:

“Tiểu nữ một thân một mình chạy trốn khỏi Kinh thành. Chạy mãi, chạy mãi, chạy đến khi đôi chân tiểu nữ rã rời, đến khi đôi giày cỏ nát bươm vì đường đi bộn bề sỏi đá, bàn chân sưng tấy lên vì đau nhức. Lại thêm việc trong người không có nổi một xu, tiểu nữ chui rúc trong xó xỉnh cạnh tường của một tửu điếm, ngửi mùi thức ăn mà tưởng như đang được chén đẫy bụng.”

Tuyết Liên bật cười, những giọt lệ nóng hổi len lỏi dâng đầy trên khóe mi. Nàng nhớ lại khoảng thời gian u tối nhất cuộc đời mình, giống như việc dùng dao chọc ngoáy những vết thương chẳng bao giờ lành miệng, càng nói lại càng đau, lại càng chẳng ngăn được bản thân dần trở nên mềm yếu.

Lúc ấy người nàng chẳng có một đồng xu lẻ nào, chỉ có thể từ một tiểu thư cao quý biến thành kẻ hành khất tha phương cầu thực khắp nơi. Nàng vẫn còn nhớ có một người phụ nữ đã đem cho nàng một chiếc màn thầu nóng hổi, dịu dàng ve vuốt mái tóc nhiễm đầy bụi đường của nàng rồi nói:

“Quả là một tiểu cô nương xinh đẹp, nếu để chết đi thì thật đáng tiếc.”

Nàng khi ấy vì quá đói khát nên cũng chẳng thể suy nghĩ được gì nhiều, chỉ biết ngấu nghiến ăn, chẳng màng đến tác phong của nữ tử gia giáo khi trước.

Thế nhưng khi ăn xong, đôi mắt nàng giống như gặp phải lửa nóng. Nàng hét lên những tiếng đau đớn, ngã vật ra đất lăn lộn liên hồi mà cơn đau đến xé gan đứt ruột ấy vẫn chẳng dừng lại. Có lẽ thứ tồn tại trong đầu nàng khi ấy chỉ có tiếng la hét trong tuyệt vọng của bản thân cùng với tràng cười sằng sặc của nữ nhân độc ác kia mà thôi.

Cũng từ đó mà nàng đã mất đi ánh sáng. Nàng quờ quạng tay chân, chẳng thể tìm được phương hướng cho mình giữa một màu đen âm u tăm tối bao phủ kín tâm can. Nàng không biết bản thân đã trải qua cơn tuyệt vọng ấy như thế nào, cũng chẳng còn nhớ rõ vì lý do gì khiến nàng có thể tiếp tục cắn răng sống tiếp sau khi đã mất đi tất cả những gì mình trân trọng nhất.

Có lẽ là Tiểu Mai.

Nàng vẫn còn nhớ được cảm giác ấm áp khi đôi bàn tay nhỏ bé ấy không biết từ nơi đâu xuất hiện nắm lấy tay nàng. Tiểu Mai cất lên giọng nói non nớt, đem lại cho nàng một kiếp sống mới sau chặng đường đầy rẫy nỗi truân chuyên.

“Tỷ tỷ, tỷ không còn nhìn được nữa, vậy Tiểu Mai sẽ là đôi mắt dẫn đường cho tỷ. Tỷ có Tiểu Mai rồi, tỷ nhất định sẽ không còn cần gậy chống nữa, cũng sẽ không bị vấp ngã giữa đường nữa đâu.”

Nàng bật cười, nhưng sao gương mặt lại không ngừng ướt đẫm, có dụi thế nào cũng chẳng thể khô đi. Nàng không chịu đựng nổi nữa, không kìm nén nổi nữa, đôi vòng tay gầy guộc ôm ghì lấy thân người bé nhỏ của Tiểu Mai rồi bật khóc òa lên. 

Nàng mới chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi mà thôi. Mẫu thân từng nói với nàng rằng đời người con gái chỉ có một lần làm lễ cài trâm (*), một lần khoác lên giá y đỏ rực rạng rỡ, và cùng với một người lang quân bên nhau hạnh phúc suốt một đời một kiếp.

Thế nhưng… lễ cài trâm của nàng còn chưa đến cơ mà?

(*) Lễ cài trâm: Theo phong tục của người Trung Quốc, con trai mười lăm tuổi làm lễ đội mũ, con gái mười lăm tuổi làm lễ cài trâm (cập kê) để đánh dấu là người trưởng thành, đến tuổi dựng vợ gả chồng.

Dĩ nhiên Tuyết Liên không muốn kể cho Lâm Chiến Thiên nghe về việc này. Tất cả những đoạn hồi ức đáng quên đó, nàng không bao giờ muốn nói ra, lại càng không muốn để cho một người như Lâm Chiến Thiên thương hại.

Y không hiểu, y sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được nàng.

Lâm Chiến Thiên khó nhọc nuốt khan, nắm tay run rẩy để trên bàn. Một thoáng sau, y bất chợt lên tiếng:

“Tuyết Liên… nàng đã chịu khổ rồi.”

Tuyết Liên nhíu mày không hiểu Lâm Chiến Thiên đang có ý gì. Nàng không tin một người sát phạt trên sa trường đẫm máu như y lại có thể tỏ ra đồng cảm hay thương hại cho nàng chỉ vì vài câu nói vừa nãy.

“Thống soái đại nhân, tiểu nữ có một chuyện không hiểu.”

“Nàng cứ nói.”

Tuyết Liên chậm rãi lên tiếng:

“Cứ cho là đại nhân có tư tình với hoàng hậu đi chăng nữa, nhưng nếu chỉ vì tiểu nữ có dung mạo giống với nương nương mà ngài lại cướp tiểu nữ từ tay Tĩnh Châu, e rằng chuyện này đồn ra ngoài, thể diện của ngài không phải sẽ mất sạch sao?

Lâm Chiến Thiên khó nhọc thở dài. Nỗi khổ tâm của y, nàng làm sao có thể hiểu được đây.

“Tuyết Liên, nàng vốn dĩ thuộc về ta.”

Tuyết Liên lắc đầu:

“Thống soái đại nhân, ngài đừng trêu tiểu nữ. Tiểu nữ và ngài trước giờ chưa từng quen biết, sao có thể nói như vậy?”

Lâm Chiến Thiên định lên tiếng nói gì đó, nhưng sau một hồi suy nghĩ, y chỉ đành nuốt lại những lời đang chực chờ trong cổ họng.

“Nàng… thực sự yêu Thẩm Tĩnh Châu?”

Tuyết Liên chẳng ngần ngừ đáp:

“Câu trả lời của tiểu nữ ra sao, đại nhân chắc chắn đã biết rồi.”

Lâm Chiến Thiên ảo não thở dài, chén trà uống dở trong tay vô ý rơi xuống đất, vỡ tung tóe.

Tuyết Liên giật mình, người hơi cúi xuống để dọn dẹp mảnh vỡ của chiếc chén vừa nãy.

Lâm Chiến Thiên đưa tay ngăn nàng lại, đúng lúc định gọi người để dọn dẹp thì Ngọc Trác từ bên ngoài bước vào trong lều trướng, trên đầu y thậm chí còn đang có một dòng máu chảy xuống, thấm đẫm cả lớp áo giáp khoác bên ngoài.

“Có chuyện gì, kẻ nào đánh ngươi ra nông nỗi này?”

Lâm Chiến Thiên cau mày hỏi.

Ngọc Trác vội quỳ xuống thưa:

“Thưa chủ nhân, là Thẩm Tĩnh Châu.”

Nghe thấy tên Thẩm Tĩnh Châu, Tuyết Liên kích động định đứng dậy, chẳng ngờ Lâm Chiến Thiên đã nhanh tay kéo nàng lại.

“Chỉ một tên Thẩm Tĩnh Châu mà có thể đánh ngươi thảm hại thế này sao?”

Ngọc Trác ngần ngừ một hồi, cuối cùng cúi đầu khẽ nói:

“Thưa chủ nhân, Ngọc Lộ cũng bị đánh… hiện đang bất tỉnh bên ngoài.”

“Hồ đồ!”

Lâm Chiến Thiên giận dữ đập bàn. Dáng vẻ tức giận của y bây giờ thật khác xa với thái độ khi nãy nói chuyện với Tuyết Liên.

Cảm nhận được Lâm Chiến Thiên đã đứng dậy, Tuyết Liên liền nắm lấy tay áo y, lo lắng hỏi:

“Ngài định làm gì huynh ấy?”

“Đương nhiên là dạy dỗ một trận rồi!”

Nghe thấy vậy, Tuyết Liên hốt hoảng tóm chặt lấy tay áo y. Vết thương cũ của Thẩm Tĩnh Châu còn chưa lành hẳn, nếu phải chịu thêm một đợt đòn nữa thì cho dù có là mình đồng da sắt cũng chưa chắc đã sống được.

Càng huống hồ… người đánh là Lâm Chiến Thiên.

“Thống soái đại nhân… để tiểu nữ đi khuyên giải huynh ấy, được không?”

Tuyết Liên sợ rằng bản thân không đủ thuyết phục trước Lâm Chiến Thiên, liền vội vàng nói thêm:

“Huynh ấy đánh Ngọc Lộ và Ngọc Trác tướng quân chẳng qua là vì tiểu nữ mà thôi, nếu như để tiểu nữ đứng ra can ngăn, có lẽ huynh ấy sẽ không còn kích động như vậy nữa.”

Lâm Chiến Thiên nghe có vẻ xuôi tai, liền hừ lạnh một tiếng rồi nói:

“Vậy thì đi đi. Ta cho nàng nửa nén hương, sau khi thời gian hết, lập tức quay về lều thống soái.”

“Vâng, đại nhân.”

Tuyết Liên gật đầu, đôi chân lầm lũi tìm đường bước về phía trước. Đến khi Ngọc Trác giúp nàng vén cửa lều, đang định bước ra thì Lâm Chiến Thiên ở đằng sau đã trầm giọng lên tiếng:

“Đừng nghĩ đến việc có thể bỏ trốn. Xung quanh lều thống soái có đến hơn năm ngàn quân binh canh giữ. Thẩm Tĩnh Châu có thể đánh được hai cao thủ là Ngọc Trác và Ngọc Lộ, nhưng đối với cả ngàn người, hắn ta…”

“Tiểu nữ biết rồi, thưa đại nhân.”

Chẳng để Lâm Chiến Thiên nói hết câu, Tuyết Liên đã chặn ngang lời y, sau đó chậm rãi bước ra khỏi lều thống soái.

Bóng dáng nàng đi khuất, Lâm Chiến Thiên lúc này mới bực mình ngồi xuống giường, định đưa tay dốc vò rượu lên miệng thì phát hiện ra vò rượu quý đó lại chẳng còn giọt nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play