“Hoắc, Kỳ, Niên, lại đây đọc sách cùng tôi, hay là…..”
Tôi nắm cằm Hoắc Kỳ Niên, bắt ép anh đọc chữ viết trên bàn.
Anh ta đã ngồi nghe tôi lải nhải cả tiếng đồng hồ rồi, cuối cùng không chịu được nữa, lắc đầu nguầy nguậy định chuồn đi.
Cách đây không lâu, tôi rốt cuộc cũng nhớ ra được tên của vua zombie – Hoắc Kỳ Niên.
Cho dù lý do là gì đi chăng nữa, ít nhất là hiện tại Hoắc Kỳ Niên cũng không có ý định giếc tôi.
Đây chắc chắn là một tin tuyệt vời, họa chăng thì anh ta vô tri như vậy, lên cơn sờ sờ tôi một chút, tôi chịu được.
Trong cốt truyện ban đầu, khi anh ta xuất hiện thì đã là trùm phản diện không ai địch lại, nhưng mà hiện giờ anh ta, ha hả, bị thiểu năng trí tuệ.
Nếu tôi nhân cợ hội hiện tại ở bên cạnh anh ta, nhỡ đâu sau này anh ta có thể nể chút tình nghĩa lúc vô tri mà bảo vệ tôi khỏi cái chếc ói ẻ của nữ phụ độc ác thì sao.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi quyết tâm hướng dẫn anh ta từ từ trở lại giống người bình thường.
Thứ nhất là đồng hành với người có khả năng tư duy ở mức bình thường cũng tốt hơn là người thiểu năng trí tuệ ngày ngày chỉ muốn sờ ngực tôi chứ đúng không?
Thứ hai là đợi cho đến khi anh ta lấy được trí tuệ cực đỉnh vốn có của mình, anh ta sẽ bị động lòng vì những nỗ lực mà giờ tôi giúp anh ta hồi phục.
Nói tóm lại là không cần biết nguyên nhân mục đích mọe gì hết, bất kể thế nào thì, ý chí sinh tồn trong tôi mãnh liệt nhắc nhở rằng có lẽ anh ta cũng không muốn giếc tôi.
Tôi phải chuẩn bị trước một kim bài miễn tử cho mình trong tương lai.
Chỉ là nếu mà thực sự ở lại bên cạnh anh thì tôi nên lấy thân phận gì để vừa không mang tiếng phản bội loài người mà cũng vừa không khiến Hoắc Kỳ Niên cảm thấy khó chịu.
Đang suy nghĩ thì cảm thấy xung quanh tôi đột nhiên im lặng, tôi tỉnh táo trở lại.
Hoắc Kỳ Niên im ắng, ánh mắt rực lửa dán chặt vào ngực tôi.
Tôi: “??????”
Hình như tôi nghĩ xa quá rồi thì phải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT