[NGOẠI TRUYỆN] Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Ngoại truyện 3: Về sau sẽ nhẹ nhàng hơn


9 tháng


Edit: Qi Qi

Beta: Hân

Hai tay Khương Diễm chống bên bả vai Mạnh Nịnh, anh yên lặng nhìn cô, một lúc lâu sau cũng không có động tác nào.

Thiếu nữ mặc váy ngủ nằm đó, vòng eo tinh tế, đôi chân dài thẳng tắp, đường cong thân thể lồi lõm khiêu khích, mái tóc đen nhánh mềm mại rơi trên gối làm nổi bật da thịt trắng mịn như ngọc.

Tiếng hít thở của anh dần trở nên trầm thấp.

Cô không hiểu sao có chút khẩn trương, vì thế khẽ gọi tên anh, “Khương Diễm.”

Hai mắt Khương Diễm chợt lóe, trong mắt như có tia lửa, thân thể căng thẳng, im lặng một lát, anh tháo cà vạt, buông cổ tay cô ra.

Da thịt cô rất mềm mại, vừa trói một lúc đã để lại vết đỏ nhạt.

Anh tựa vào đầu giường, kéo cô vào trong ngực, không nhẹ không nặng giúp cô xoa cổ tay.

Mạnh Nịnh nằm nghiêng trong lòng anh, đầu gối lên vai anh.

Tầm mắt của cô thỉnh thoảng đảo qua chiếc cằm sắc bén, chiếc mũi cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm.

Khương Diễm cảm nhận được tầm mắt của cô, cúi đầu hôn lên trán cô, giọng nói khàn khàn, “Anh… dọa em rồi sao?”

Mạnh Nịnh lắc đầu, “Không có.”

Là cô có lỗi với anh, là cô đã kéo anh vào bóng tối, sau đó một mình rời đi.

Mạnh Nịnh trở mình ngồi cạnh chân anh, hai tay đặt lên bả vai Khương Diễm, cánh môi ướt át đỏ bừng dần dần tiến lại gần, chóp mũi của cô và anh chạm nhau, hô hấp hòa quyện vào một, nhiệt độ từng chút tăng lên.

Khương Diễm híp mắt, tay giữ chặt eo cô, tùy ý để cô cạy mở môi mình, trúc trắc tiến vào trong, cuốn lấy lưỡi anh.

Cảm xúc của thiếu nữ quá rõ ràng, tất cả ý đồ đều viết rõ ở đôi mắt sáng sủa trong veo kia.

Cô đang áy náy lấy lòng anh.

Nhưng mà anh không cần cô áy náy, anh có cô là đủ rồi, anh nâng tay che mắt cô, cảm nhận được lông mi cô run rẩy chạm vào lòng bàn tay mình.

“Mông Mông.”

Khương Diễm kiềm chế tiếng thở dốc của bản thân, cắn nhẹ lên cánh môi cô, “Em sớm đã không nợ anh điều gì rồi.”

Mạnh Nịnh nuốt nước miếng, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Vết thương của anh… đã đỡ chưa? Có thể để em nhìn thử không?”

Khương Diễm híp mắt không nói gì.

Mạnh Nịnh coi như anh ngầm đồng ý, chậm rãi vén áo đen trên người anh lên, tầm mắt cô đầu tiên dừng ở eo gầy trắng nõn, sau đó là cơ bắp và đường cong cứng rắn.

Cô vẫn đang tiếp tục vén áo anh lên, lúc sắp tới ngực, bàn tay cô bị anh đè lại.

Lồng ngực Khương Diễm khẽ chấn động, anh kéo tay cô đến bên miệng hôn nhẹ, sau đó cảnh cáo nói, “Mạnh Nịnh, em đừng đánh giá cao sức tự chủ của anh…”

Nhất là bây giờ anh còn đang nghĩ tới nhiều chuyện không nên nhớ.

Mạnh Nịnh rút bàn tay bị anh hôn về, cô nhắm mắt lại, đôi môi ngậm lấy vành tai anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mút, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, “Nếu… em càng muốn đánh giá cao thì sao?”

Đầu lưỡi mềm mại của cô dọc theo cằm anh cuối cùng dừng ở cổ thon dài, răng nanh nhẹ nhàng đặt trên da thịt anh, “Khương Diễm, có phải anh từ sớm, rất sớm đã muốn làm vậy hay không?”

Tại lúc trước cái gì cô cũng không hiểu, khi ấy anh còn cho rằng cô thích người khác, đời này khi cô còn tỉnh tỉnh mê mê, liệu có phải anh đã sớm muốn chiếm hữu cô rồi không?

Lý trí của Khương Diễm theo động tác của cô bị cắt đứt, đôi mắt không biết từ lúc nào đã tối sầm, nhiệt độ càng như bị thiêu đốt.

Trước mặt Mạnh Nịnh quay cuồng, cô bị đặt trên đệm nhung mềm mại, chiếc váy trên người không biết đã bị ném xuống nơi nào.

Không có gì che lấp, khuôn mặt cô đỏ bừng, vừa cầm lấy góc chăn muốn bọc bản thân lại nhưng thân hình nóng bỏng của Khương Diễm đã nhanh hơn một bước che kín lại cơ thể.

Hơi thở của anh giờ phút này tràn ngập ý nghĩ xâm lược, chiếm hữu.

Trên trán Khương Diễm đã đổ mồ hôi, đầu lưỡi lướt qua da thịt cô, cắn lấy cánh môi cô, tiếng hít thở dừng bên tai cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Có lẽ sẽ đau.”

Khớp xương tay anh đang động, Mạnh Nịnh khó chịu cắn môi, nói từng chữ, “Có anh ở đây, em không sợ.”

Cô hôn lên đôi môi mỏng của anh, giống như lời mời trong yên lặng.

Gió thổi dịu dàng khiến rèm sa xanh nhạt khẽ bay, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người cả hai.

Khóe mắt thiếu nữ không ngừng xuất hiện nước mắt, cô dùng sức cắn chặt xương quai xanh của anh, giọng nói run rẩy, “Huhuhu, em sợ.”

Khương Diễm trấn an vuốt ve gáy cô, đôi môi dán chặt da thịt cô, giọng nói trầm thấp giống như sóng biển, “…Chịu đựng một chút.”

Anh nghe được tiếng tim đập kịch liệt của cô, cảm nhận được cơ thể cô từng chút run rẩy.

Tất cả ký ức đều dần biến mất, chỉ còn hình ảnh lúc này đang khắc sâu, cô ghé sát vào tai anh, ở trong lòng anh nỉ non khóc lóc.

Mỗi tiếng kêu đều khắc sâu vào trái tim anh.

Mạnh Nịnh không còn bao nhiêu sức lực, thừa dịp ý thức đang tỉnh táo, anh còn đang buông tha cho mình, cô xoay người muốn xuống giường lại bị anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kéo lại.

“Khương Diễm…”

Cổ họng cô đã khàn, lúc nói còn mang theo nức nở lên án, “Em cảm thấy bây giờ anh đang trả thù em…”

Đôi mắt đen nhánh của Khương Diễm nhìn cô không chớp, muốn ghi tạc mỗi biểu cảm hờn dỗi, đáng thương, yêu thích của cô vào trong đầu.

Nụ hôn của anh dừng lại ở đôi môi sưng đỏ của cô, nghẹn họng đáp, “Ừm.”

???

Mạnh Nịnh, “…”

Sợi tóc đen của thiếu nữ bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dính vào hai bên má, khóe mắt phiếm hồng như đóa hồng yêu kiều nở rộ trong hoa viên.

Khương Diễm cảm giác mình như đang ở trong giấc mơ triền miên kiều diễm, trong mơ anh có rất nhiều vọng tưởng và khát vọng, tất cả dục vọng, tổn thương, đau khổ, còn có cả bảo bối anh tâm tâm niệm niệm hai kiếp.

Thời khắc này, anh vì cô mà trở thành ma quỷ, hãm sâu trong đó, không thể kiềm chế.

Anh chế trụ hai tay cô kéo lên đỉnh đầu, cơ thể lại chìm xuống.

*

Mạnh Nịnh không biết mình ngất đi lúc nào, chờ cô có ý thức, mặt trời đã ở trên cao.

Cô mở to mắt, tất cả các giác quan cũng khôi phục, đặc biệt là cảm giác đau nhức vô cùng rõ ràng, cổ họng cũng đau.

Mạnh Nịnh quay đầu nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, không biết Khương Diễm đã dậy từ lúc nào.

Đoạn ký ức tối qua, cô chỉ nhớ được mình hỏi anh một câu đời trước anh có từng chạm vào người phụ nữ nào không, sau đó… lập tức bị giày vò đến bất tỉnh nhân sự.

Mạnh Nịnh cố nén cảm giác khó chịu đứng dậy, cô cúi đầu nhìn một mảnh đỏ ửng phía trước ngực, thở dài một hơi rồi cầm điện thoại lên.

Vừa định mặc quần áo, cửa phòng ngủ đã bị Khương Diễm đẩy ra từ bên ngoài.

Mạnh Nịnh bận bịu không ngừng nắm chặt điện thoại chui vào trong chăn, vành tai đỏ bừng, mặt đầy cảnh giác nhìn anh.

Khương Diễm đi tới đưa cốc nước mật ong tới trước mặt cô, dịu dàng nói, “Mau uống đi.”

Mạnh Nịnh thật sự rất khát, vươn cánh tay ra nhận lấy cốc nước, một hơi uống hết rồi đưa cốc cho anh.

Khương Diễm đặt cốc lên tủ đầu giường, anh ngồi xuống giường, nâng tay vén tóc cho Mạnh Nịnh, vẻ mặt dịu dàng, “Còn khó chịu không em?”

Mạnh Nịnh nhìn dáng vẻ bây giờ của anh, không hiểu sao lại tức giận, đêm qua không chút thương tiếc nào, buổi sáng ăn no thỏa mãn lại bắt đầu tỏ vẻ quan tâm cô, hừ.

Cô trừng mắt, “Khương Diễm, em nghi ngờ tối qua anh có suy nghĩ muốn chơi chết em.”

“Sau này sẽ không vậy nữa.”

Khương Diễm hôn lên mặt cô, “Sau này anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Buổi sáng nói tới chuyện này khiến Mạnh Nịnh lại hồi tưởng tới chuyện xấu hổ tối qua, cô ôm chặt anh, hai má chôn sâu trên bờ vai anh, chững chạc đàng hoàng nói, “Không có sau này nữa.”

Bàn tay ấm áp của Khương Diễm cách tấm chăn mỏng xoa bóp cơ thể giúp cô, nhàn nhạt trả lời, “Được.”

Mạnh Nịnh nghe vậy, hai mắt sáng rực, cô đứng thẳng dậy đưa tay trêu chọc anh, dương dương tự đắc, “Đây chính là anh nói đó.”

Còn lắc lư điện thoại trong tay, đôi mắt cong cong giống như vầng trăng non, “Em vừa mới ghi âm rồi.”

Khương Diễm híp mắt không chút biểu cảm nhìn cô.

Mạnh Nịnh ho nhẹ một tiếng, “Đây là chuyện giữa hai chúng ta, không cho phép anh tìm Chu Tử Hào hack mật mã điện thoại của em, xâm nhập điện thoại em xóa…”

Lời còn chưa dứt, Khương Diễm đã đứng trước mặt cô mở mật mã điện thoại, xóa tệp ghi âm.

Anh nhếch môi cười, “Ngoan, đừng nghịch nữa.”

Mạnh Nịnh, “…”

Cô hít sâu một hơi, quyết định không thèm so đo với anh, dù sao cô cũng sống lâu hơn anh một đời, phải giữ được tâm tình bình tĩnh.

Mạnh Nịnh cầm điện thoại, thời gian cũng không còn sớm, cô còn phải đi dạy.

Tối qua Khương Diễm đã tắm rửa thu thập giúp cô, nhưng vẫn cảm thấy trên người khó chịu, muốn tới phòng tắm tắm rửa lại lần nữa.

Kết quả mới cởi váy ngủ đứng trước gương, cô đã giật mình, lúc tỉnh lại cũng nghĩ rằng trên người mình sẽ bị anh để lại ấn ký, nhưng ai ngờ…

Mạnh Nịnh nhìn dấu vết lộn xộn trên đùi có chút sụp đổ, đồ cô để ở đây tất cả đều là váy, váy liền, chân váy, căn bản không có một chiếc quần nào để mặc!

Đúng lúc này, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Khương Diễm đưa tay vào, trên tay anh còn cầm một túi lớn, “Quần áo của em.”

Mạnh Nịnh nhìn thoáng qua, bên trong có một chiếc áo sơ mi nữ và quần bò, còn có nội y, toàn bộ đều là đồ mới.

Cô vội vàng tắm rửa thay quần áo Khương Diễm đưa, phát hiện vô cùng vừa người.

Mạnh Nịnh cũng lười nghĩ xem tại sao, ăn sáng xong, Khương Diễm lái xe đưa cô đi làm.

Trước khi xuống xe, Mạnh Nịnh tiến đến gần bên người anh, hôn lên mặt anh, lại khẽ nói bên tai anh, “Khương Diễm, em rất rất thích anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play