[NGOẠI TRUYỆN] Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Ngoại truyện 2: Biến thái


9 tháng


Edit: Qi Qi

Beta: Hân

Trước khi đại học A khai giảng học kỳ mới, Khương Diễm lại tới Giang Thành một chuyến, giúp anh Dương mời một người quản lý chuyên nghiệp đến xử lý công việc của Mỹ Thực Thành.

Phương Dương biết Khương Diễm muốn bỏ gánh nặng, cũng không tức giận vỗ vai anh, “Thằng nhóc nhà cậu đúng là người có năng lực, lúc trước quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu.”

Trên mặt Khương Diễm không có chút biểu cảm gì, anh thản nhiên nói, “Sau này có vấn đề gì thì có thể tìm tôi.”

Phương Dương châm một điếu thuốc, hít một hơi, khói thuốc lượn lờ xung quanh, anh ta lười biếng hỏi, “Vậy sau này cậu định cắm rễ luôn ở Thủ Thành à?”

Khương Diễm trả lời, “Vẫn chưa quyết định xong.”

Phương Dương nở nụ cười, “Không phải là cậu chưa quyết định xong, hẳn là còn chưa hỏi con gái nhà người ta xem muốn ở đâu mới đúng.”

Tâm tư bị chọc thủng, vẻ mặt thiếu niên vẫn bình tĩnh như cũ, vô cùng lãnh đạm.

Phương Dương híp mắt, yên lặng đánh giá Khương Diễm.

Anh ta cảm thấy thiếu niên trước mắt so với trước đây có chút không giống nhau, nhưng không giống chỗ nào anh ta lại không thể nói ra được.

Một lát sau, anh ta khoát tay, “Thôi vậy thôi vậy, cậu muốn đi tôi ngăn cũng không được, nhưng nếu sau này tôi tìm không được người thừa kế, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm với vương quốc Mỹ Thực mình tự tạo dựng này.”

Khương Diễm nói, “Quyên góp đi.”

Phương Dương tức cười, “Cái thằng nhóc thối tha này, tiền bạc tích cóp cả đời ông đây đều ở trong đó, cậu lại nói một câu muốn ông đây quyên góp ra ngoài? Ông đây cũng không phải Quan Âm Bồ Tát, cậu mau về đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt ông đây nữa.”

Phương Dương cũng không tức giận, tuy rằng tài sản cả đời anh ta đều ở trong đó là thật, nhưng bây giờ đã sinh lời gấp cả trăm lần.

“Giữ gìn sức khỏe.”

Khương Diễm nói xong, xoay người ra ngoài.

Phương Dương đột nhiên liếc về phía chiếc nhẫn trên tay Khương Diễm, anh hỏi, “Thằng nhóc thối, lúc hai đứa kết hôn nhất định phải mời anh đây đấy.”

Thân hình thiếu niên hơi ngừng một chút, hứa hẹn, “Được.”

Phương Dương thở dài một hơi, “Cuối cùng cũng nói một câu nghe được.”

*

Tất cả chương trình học kỳ sau của Mạnh Nịnh đều là môn chuyên ngành, một tuần học cả bảy ngày, thật sự rất nặng.

Vì thế, cô thương lượng với mợ của Tống Tinh Thần, rút ngắn thời gian dạy thêm vào giữa tuần, rồi sẽ học bù vào cuối tuần.

Buổi sáng thứ 7, Mạnh Nịnh rửa mặt xong, vừa mới ra khỏi cửa, Sài Tử Hàm đã chui ra khỏi giường nhìn cô chằm chằm, “Sáng sớm nay cậu có tiết sao?”

Mạnh Nịnh bị mái tóc bù xù của Sài Tử Hàm làm cho giật mình, cô vỗ ngực lắc đầu, “Không có.”

Sài Tử Hàm nhíu mày, “Vậy cậu dậy sớm như thế…”

Cúi xuống, đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn, “À phải rồi, cậu còn phải đi dạy gia sư cho bạn nhỏ nữa.”

Mặt mày Mạnh Nịnh cong cong, “Đúng vậy đó.”

Sài Tử Hàm thở dài, “Tiểu Nịnh Mông, bạn trai cậu có tiền như vậy rồi, còn đối với cậu rất tốt, vì sao cậu còn phải làm thêm nữa chứ, bình thường chúng ta đi học đã đủ mệt mỏi rồi, cuối tuần cậu còn không ngủ nướng, tớ cũng thấy đau lòng cho bạn trai cậu…”

Mạnh Nịnh mờ mịt ‘hả’ một tiếng, “Cậu đau lòng cho bạn trai tớ?”

Sài Tử Hàm nặng nề ho khan một tiếng, “Ý tớ là đau lòng thay bạn trai cậu.”

Mạnh Nịnh gật đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ, “Không còn sớm nữa, tớ đi đây không muộn, tối về nói chuyện với cậu sau.”

Sài Tử Hàm bất đắc dĩ vẫy tay, “Ừm, đi đường cẩn thận.”

Em họ Tống Tinh Thần năm ngoái vừa thi chuyển cấp, học kỳ này chủ yếu Mạnh Nịnh giúp cô bé phụ đạo tiếng Anh. Cô bé vô cùng ngoan ngoãn, lúc Mạnh Nịnh giảng bài đều yên mở to mắt yên lặng lắng nghe.

Mạnh Nịnh rất thích cô bé.

Chiều tối, cách lúc tan học còn nửa tiếng, Mạnh Nịnh nhận được tin nhắn của Khương Diễm, bảo muốn tới đón cô.

Thời gian gần đây anh bận rộn chuyện thành lập công ty mới, hai người đã lâu không ở cạnh nhau ngây ngốc cả một ngày.

Khóe môi Mạnh Nịnh cong cong gửi một chữ ‘được’.

Rất nhanh cũng đã hết giờ, Mạnh Nịnh xoa đầu cô bé nhỏ, đang muốn chào tạm biệt, đúng lúc này, mợ Tống Tinh Thần đẩy cửa phòng ra, đi theo phía sau còn có một người.

Mợ Tống Tinh Thần híp mắt cười nhìn Mạnh Nịnh, “Đúng lúc Tiểu Thần đã tới, hai đứa ở lại ăn cơm đi, bây giờ cứ ngồi ôn chuyện để mợ vào phòng bếp làm cơm.”

Không đợi Mạnh Nịnh nói chuyện, bà đã nhanh chóng đi ra ngoài.

Cô bé nhìn thấy Tống Tinh Thần, ngoan ngoãn gọi một tiếng, “Anh họ.”

Tống Tinh Thần lên tiếng, lúc nhìn về phía Mạnh Nịnh, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, “Nghe nói hồi nghỉ đông cậu bị bắt cóc, không bị thương chứ?”

Mạnh Nịnh gật đầu, dịu dàng nói, “Cảm ơn cậu đã quan tâm, bây giờ tôi không sao rồi.”

Suy nghĩ một lúc, cô ho nhẹ một tiếng, “Chuyện đó, tối nay tôi có hẹn rồi, cậu có thể nói với mợ cậu một tiếng không, vừa rồi tôi chưa kịp từ chối…”

Tống Tinh Thần ‘ừ’ một tiếng, “Đi thôi, tôi tiễn cậu trước, chút nữa về rồi nói với mợ ấy sau.”

Mạnh Nịnh, “Cảm ơn cậu.”

Bước chân Tống Tinh Thần ngừng lại, yên lặng nhìn Mạnh Nịnh.

Cô trừng mắt nhìn, “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”

Tống Tinh Thần hừ một tiếng, “Bạn học Mạnh, mới một kỳ nghỉ đông không gặp, sao cậu lại ăn nói lễ phép như thế, làm tôi thật khó thích ứng.”

Mạnh Nịnh nhịn xuống xúc động muốn trừng mắt nhìn cậu ta, “Bạn học Tống, nếu tôi nhớ không lầm, bình thường tôi vẫn lễ phép như vậy, cảm ơn.”

Tống Tinh Thần yên lặng nhìn cô, chỉ cảm giác cô trước mặt mình dường như ngày càng trở nên xa lạ.

“Được rồi, ông đây không trêu cậu nữa.”

Ra khỏi biệt thự, Mạnh Nịnh vẫy tay với cậu ta, “Gặp lại sau.”

Cô vừa đi vài bước về trước, sau lưng đã vang lên giọng nói của Tống Tinh Thần, “Đợi đã.”

Mạnh Nịnh quay đầu lại, “Còn có chuyện gì…”

Lời còn chưa dứt, Tống Tinh Thần đã ngồi xổm xuống bên chân cô, nhanh chóng giúp cô buộc dây giày, sau đó đứng dậy, “Được rồi, cậu đi đi.”

Tống Tinh Thần lại lần nữa đẩy cổng đi vào trong, Mạnh Nịnh vừa xoay người đã bắt gặp đôi mắt đen nhánh âm trầm.

Ánh tịch dương ấm áp bao phủ trên người Khương Diễm, nhưng quanh thân anh lại tràn đầy ý lạnh.

Mạnh Nịnh ngừng một chút rồi chạy qua, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh.

Hầu kết Khương Diễm chuyển động, nắm tay cô tới bên xe.

Mạnh Nịnh mở cửa xe ngồi vào vị trí kế lái, đầu ngón tay vừa chạm vào dây an toàn muốn kéo qua, cổ tay đã bị người ta nắm lấy, cả người cũng bị anh thô bạo kéo tới trên đùi cứng rắn.

Một bàn tay Khương Diễm đỡ lấy lưng cô, tay còn lại giữ chặt gáy, hung hăng hôn lên môi cô.

Lúc Mạnh Nịnh phản ứng lại, miệng lưỡi đã tê dại, mà anh vẫn còn đang tiếp tục tàn sát bừa bãi phía bên trong.

Cô mở mắt, mơ màng nhìn thiếu niên trước mặt, mái tóc đen nhánh của anh, khuôn mặt tuấn tú, còn cả đôi mắt lạnh như băng kia nữa.

Rất nhanh Mạnh Nịnh đã nhớ tới ngày anh mới tỉnh lại, hôm đó anh cũng hôn cô như vậy, lúc ấy cô còn tưởng rằng anh sung sướng và kích động, bây giờ xem ra cô đã hiểu lầm gì đó rồi.

Cô nhắm mắt lại, ôm lấy eo anh, cố gắng đáp lại nụ hôn của anh.

Nhưng dù cô có đáp lại thế nào cũng không thể trấn an anh, anh càng kích động, bàn tay phía sau lưng cô cũng càng dùng sức, giống như muốn khắc sâu cô vào trong cơ thể.

Một hồi lâu sau, giống như đã tìm lại được lý trí, hoặc là đã phát tiết xong, cũng có thể là đã chứng minh được điều gì đó, Khương Diễm nhẹ nhàng gặm cắn cổ thiếu nữ, giọng nói khàn khàn, “Mạnh Nịnh.”

Mạnh Nịnh bị bắt ngẩng đầu, “Ừm…”

“Em chỉ có thể thuộc về anh.”

Lúc nói ra những lời này, răng anh dùng lực, để lại dấu vết trên da thịt non mềm của cô.

Mạnh Nịnh thấp giọng kêu một tiếng, cuối cùng cũng đổi lấy được sự dịu dàng của anh.

Mấy giây sau, cô nhẹ giọng nói ra, “Khương Diễm, có vài lời trước đây em đã từng nói với anh, nhưng có khả năng anh không nghe được, hôm nay em muốn nói lại lần nữa.”

Cô tiến đến bên tai anh, trả thù muốn cắn vành tai anh rồi nói, “Em không thích Tống Tinh Thần, em chưa từng thích cậu ấy.”

Cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể anh, Mạnh Nịnh dừng một chút rồi nghiêm túc nói, “Từ đầu tới cuối, em chỉ thích anh.”

Khương Diễm ôm chặt lấy cô, không nói gì.

*

Hai người ăn tối bên ngoài xong, Mạnh Nịnh theo Khương Diễm trở về chung cư gần đại học A.

Chung cư này với chung cư ở Nam Thành của Khương Diễm không khác nhau nhiều lắm, đều là ba ngủ một khách, nhưng mà ở đây chỉ có phòng ngủ chính có giường, nếu Mạnh Nịnh muốn ở lại thì chỉ có thể ngủ chung với anh.

Hoặc là để anh ra ngoài sofa phòng khách ngủ, nhưng tất nhiên, cô không đành lòng.

Mạnh Nịnh ấm ức, dù sao lúc ở Nam Thành cô cũng có phòng riêng của mình, tuy rằng lúc đó cô còn cho rằng căn phòng thiếu nữ đó là của Chu Tử Hào.

Hai người ngồi trong phòng khách một lát, cô xem phim, còn anh tiếp tục công việc của mình.

Phần sau bộ phim có chút nhàm chán, Mạnh Nịnh nhìn thoáng qua Khương Diễm, anh vẫn đang mặc tây trang, buổi chiều chắc là chạy từ công ty qua đón cô.

Giống như nhận thấy ánh mắt của cô, bàn tay gõ phím của anh ngừng lại.

Trước khi anh nhìn qua, Mạnh Nịnh đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cô cũng không có tâm trạng xem phim, đứng dậy đi tắm.

Lúc sấy khô tóc ra khỏi phòng tắm, Mạnh Nịnh đã rất mệt mỏi, từ sau khai giảng tới nay cô vẫn luôn trong trạng thái mất ngủ, nên lập tức quay về phòng ngủ chính.

Vừa đặt đầu xuống gối, cô đã ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu sau, cô nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ, lúc tỉnh lại phát hiện Khương Diễm đi tới.

Anh vừa tắm xong, mái tóc vẫn còn ướt, vài giọt nước đọng lại trên xương quai xanh của anh, hơi nước khiến da thịt anh vô cùng sáng bóng.

Mạnh Nịnh vốn đã ngủ đủ, bây giờ nhìn thấy bức tranh này, cả người cảm thấy có tinh thần hơn hẳn, theo bản năng trở mình, đổi một hướng khác lại không nhìn thấy anh nữa.

Nhưng giường bỗng nhiên trùng xuống, một bóng đen phủ lên người cô, Khương Diễm đè lên người Mạnh Nịnh, đôi môi ở bên tai cô, thấp giọng gọi, “Mông Mông.”

Hơi thở của anh rất nóng, cơ thể cô không khỏi rụt lại, cũng không lên tiếng trả lời.

Khương Diễm khàn giọng nói tiếp, “Em có biết đời trước chuyện anh muốn làm với em nhất là gì không?”

Mạnh Nịnh nghiêm túc suy nghĩ một chút, đời trước ngay từ đầu Khương Diễm hẳn là đã muốn trả thù cô phải không, còn sau này chính là muốn đưa cô rời đi?

Cô đổi tư thế, nằm thẳng người lại, đôi mắt xinh đẹp tò mò nhìn anh, “Là chuyện gì…”

Lời còn chưa nói hết, cô cũng cảm giác được cổ tay mình bị anh nắm lấy kéo đến đỉnh đầu, anh sau đó có một lớp vải quấn lấy da thịt cô.

Lúc này Mạnh Nịnh mới phát hiện Khương Diễm dùng caravat trói cô lại?!

Cô muốn thu tay về lại thất bại.

“…”

Đôi mắt thiếu nữ ngập nước, lúc này vì giật mình mà mở lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play