Kể từ hôm đó, từng người một trong bọn họ đến “trình diện” ở phòng bệnh của tôi.

Mục Ngạn Trạch và Khương Nhu, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ, còn mẹ tôi không thể vô lễ mà đuổi bà ấy đi, nhưng sự kính trọng mà tôi dành cho bà đã không còn như trước nữa.

Có những lúc mẹ tự nấu súp mang đến cho tôi, đa phần những khi ấy tôi đều phớt lờ bà, bà cũng không có để bụng, chỉ ngồi ở bên gường huyên thuyên nói: “Nhớ lúc còn nhỏ, bố và mẹ đưa con cùng em gái đến sở thú chơi, mua cho các con đồ chơi đôi cánh thiên thần, hai đứa các con như những chú bướm nhỏ chạy vòng quanh, những du khách khác nhìn thấy ta có một cặp công chúa nhỏ đáng yêu như vậy thì rất ghen tị.” 

Tôi gấp quyển sách đang đọc lại, nở một nụ cười giễu cợt nói với bà ấy: “Mẹ nhớ nhầm rồi, món đồ chơi đó mẹ chỉ mua cho một mình Khương Nhu thôi, tôi vừa mới nhìn nó thêm một cái, mẹ đã mắng tôi thèm muốn tranh đồ chơi của em gái.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play