“Sừng rồng? Nó cũng có thể kéo dài tuổi thọ sao?” Bùi Kiều kéo chiếc hộp lại nhìn, bốn chiếc sừng rồng nhỏ nhỏ, nàng nhớ đến câu ca dao hát “Sừng rồng có thể làm thuốc, thịt rồng giúp kéo dài tuổi thọ”, tuổi thọ của Hồ Tùy Thủy bị giảm một nửa do tiếp xúc với lửa, Bùi Diễm là bán yêu tinh nên thọ mệnh cũng không dài, vì thế Bùi Kiều luôn muốn lấy được thịt rồng.
Ngu Bán Bạch lắc đầu và giải thích: “Nó thực sự không thể kéo dài tuổi thọ như thịt rồng, nhưng những người gần hết tuổi thọ, thân thể yếu ớt nhiều bệnh, sau khi ăn sừng rồng vào sẽ trị được bệnh và khỏe mạnh lên, thọ mệnh có thể kéo dài trong thời gian ngắn, ít thì mấy năm, nhiều thì mấy chục năm, mặc dù mười mấy năm đối với yêu tinh mà nói ít đến đáng thương, nhưng nơi này có bốn chiếc sừng rồng, nếu cộng lại cũng gần trăm tuổi.”
“Thân thể khỏe mạnh, gần trăm năm là đủ rồi, Thư Nhi cũng không tham lam.” Bùi Thư nhìn sừng rồng không rời mắt, nghe Dư Bán Bạch nói xong, cười vui vẻ đậy nắp lại, ôm đến trước ngực giống như đang ôm bảo bổi, cách một chiếc hộp cũng cảm nhận được sức sống do sừng rồng mang lại.
Vốn tưởng rằng có được món đồ này, Bùi Kiều sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng, nhưng nàng không như vậy, chỉ lặng lẽ ôm chiếc hộp, giống như đứa trẻ yên lặng ngủ trong vòng tay a nương, nếu không phải khóe mắt nàng ánh lên nước mắt, Ngu Bán Bạch sẽ nghĩ rằng nàng đang im lặng tiến vào mộng cảnh.
“Những năm nay phụ thân và a nương ta rất vất vả, bọn họ tuy rằng ở trước mặt Kiều Nhi luôn cười vui vẻ, nhưng ta có thể cảm nhận được.” Bùi Kiều nâng mí mắt ẩm ướt của nàng lên, lần nữa mở nắp hộp ra nhìn về phía sừng rồng: “Có thể khiến họ thoải mái hơn là tốt rồi.”
Nước mắt Bùi Kiều chảy dài trên má, Ngu Bán Bạch lấy tay áo lau nước mắt cho nàng, nhưng Bùi Kiều lại nghiêng đầu đi, áp mặt vào lòng bàn tay Ngu Bán Bạch: “Trứng Cá ca ca, huynh làm sao có được sừng rồng thế? “
Bùi Kiều khuôn mặt gầy gò, nửa khuôn mặt tựa vào đều nằm trong lòng bàn tay, Dư Bán Bạch giữ vững cổ tay không động đậy để nàng tựa vào, nghe nàng hỏi không hề tranh công, nửa thật nửa giả nói: “Là Tiểu Hạc Tử và Long đại ca của muội đã đưa nó cho ta. Họ nói thịt rồng không thể cho, nếu cho sẽ phạm thiên quy, nhưng sừng rồng thì có thể, những chiếc sừng rồng này đã rụng từ lâu. Hóa ra sừng rồng cũng giống như răng, khi đến thời gian nhất định sẽ rụng xuống. Thú vị.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play