Ngoại trừ Kiều Hồng Hi, những người khác đều biết lí do Bùi Kiều khóc thảm như vậy.
Ngu Bán Bạch khẽ ôm Bùi Kiều đang bi thương vào lòng, cũng không lên tiếng tiếng an ủi, chỉ dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai nàng, giờ phút này dù có nói gì cũng không có tác dụng an ủi nàng ấy.
Nghe từng tiếng âm thanh nức nở, Tiểu Hạc Tử nhất thời mất đi hứng thú ăn uống, đứng dậy từ trên mặt đất, dẫm lên mặt cát mềm mại mà đi, khi trở về tay cầm một chén nước, nàng mím môi lại tạo ra âm thanh như đang uống nước, giao nước cho Ngu Bán Bạch: “Uống nước sẽ tốt lên một chút.”
Ăn xong đồ chiên, lại rơi nước mắt òa khóc một trận, Bùi Kiều khóc nức nở, giống một con ấu hồ đang lạc lối tìm đường dưới ánh trăng, bởi vì sợ hãi cho nên giọng trở nên khàn khàn, lại bởi vì bất lực mà không thể mở miệng.
Một chén nước Ngu Bán Bạch chỉ cho uống hai miếng.
Bùi Kiều nghiến chặt răng chủ động uống nước, khi uống nước cũng vẫn thút thít khóc, nước vào bụng phát ra âm thanh lộc cộc, âm thanh lộc cộc kia liền thay thế cho tiếng khóc của nàng.
Kiều Hồng Hi không biết nguyên do liền nhìn về phía Thương Trì, lại nhìn nhìn Ngu Bán Bạch, nhưng bọn hắn đều mím chặt môi, Kiều Hồng Hi đại khái liền hiểu không thể nói điều này trước mặt Bùi Kiều, liền không hỏi thêm câu nào nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT