Chữ cuối cùng được ngân dài kèm theo giọng điệu trào phóng, sau đó, Tiểu Hạc Tử bắt đầu cúi đầu ăn bánh kem trong tay, giống như người hát ngẫu hứng vừa rồi không phải là mình: “A Da A Da, sao bánh của ta mới ăn một tí mà đã hết rồi? Là ta tự mình ăn sao? Không đúng, nhất định là Thương Trì ca ca vừa mới tới ăn vụng bánh của ta, là do ta quên mất mà thôi.”
Nàng ấy lại quên mất cái bánh này là do Thương Trì tặng.
Ngu Bán Bạch còn đang ngạc nhiên, miệng lẩm bẩm vài câu, ngữ điệu giương lên, hắn không nhịn được hỏi Tiểu Hạc Tử: “Ngươi, sao ngươi biết bài hát kia?”
“Ta không biết... có thể trước kia đã từng nghe qua.” Tiểu Hạc Tử gãi đầu, nàng ấy không nhớ ra tại sao mình lại có bài hát này. Không nhớ nổi, hai má phồng lên, nàng ấy há miệng ra ăn nốt miếng bánh cuối cùng, mút nốt ít dầu bánh thơm ngào ngạt còn sót lại trên đầu ngón tay.
Vừa nghĩ đến chuyện ăn uống, Tiểu Hạc Tử cảm thấy lời mình vừa nói có gì đó không đúng, trí nhớ của nàng ấy kém như vậy, làm sao có thể nhớ kỹ một bài hát trước kia đã từng nghe qua chứ? Nàng ấy còn không thể nhớ nổi bản thân mình có bao nhiêu chiếc răng.
Nhưng so với việc dùng đầu óc để suy nghĩ vấn đề này, Tiểu Hạc Tử lại muốn ăn nhiều hơn, nàng ấy xoa xoa cái bụng chưa có cảm giác no, thầm nói mình đói, còn nói mình ở xa, cũng không biết là nên đi đâu để tìm thức ăn.
Ngu Bán Bạch dùng giọng hát uyển chuyển mượt mà cất lên khúc hát, ru người ta ngủ. Bùi Kiều mới nghe được một câu đã cảm thấy buồn ngủ, gật đầu xuống, nâng lên một chút lại gật xuống, giống như gà mổ thóc, sau đó xoay người, nửa người dựa vào Ngu Bán Bạch, dần dần chìm vào giấc mộng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT