Những lời đòi hôn này mà được viết trên một tờ giấy bằng ống, rồi ký chữ ký lên trên thì sẽ thành mảnh giấy yêu đương vụng trộm mất.
Làm bạn đời với Ngu Bán Bạch thì đuôi cá xinh đẹp này sẽ biến thành đôi chân, Bùi Kiều lại nghĩ đây không phải là một chuyện đáng vui mừng.
Chân có đuôi thì đẹp chỗ nào chứ, nàng ước gì bản thân cũng có được đuôi cá dài như vật, mím môi lại, vô cùng không muốn tiếp chuyện: “Nếu là hôn nhau, Tử Ngư công tử muốn hôn với miệng nhỏ ở trên hay là cái miệng lớn ở dưới?”
“A?” Chàng đang chờ đợi Bùi Kiều hồi đáp, nhưng lại không nghĩ tới nàng lại có thể hỏi một câu này, vả lại câu hỏi này khiến cho người ta không thể hiểu được.
Bùi Kiều co rúm người trong tay áo, chậm rãi giải thích: “Miệng lớn có thể che miệng nhỏ, ta muốn làm cái miệng lớn, nhưng cầm của ta lại bị trật khớp, không thể mở miệng được, nếu ta mà che cái miệng nhỏ lại thì ta sẽ lại bị trật khớp mất, trật khớp đau lắm lắm đó.”
Nói một đoạn dài như vậy, từng câu từng chữ đều khéo léo ẩn chứa ý từ chối, làm sao mà Ngu Bán Bạch nghe không hiểu được, bị cự tuyệt như vậy, hắn có chút chua xót, sắc mặt cũng mất đi ánh sáng, lúng ta lúng túng cười gượng một tiếng: “À… Vậy thì quên đi.”
Tuy miệng nói quên đi nhưng trong lòng Ngu Bán Bạch lại thầm nghĩ hồ ly nhỏ này thật không có lương tâm, chàng thoải mái chạm vào đuôi nàng, nhưng nàng lại không bằng lòng làm Lữ Tự với chàng, may mà giọng điệu vừa rồi của chàng cũng mềm mỏng, cứ như đang xin cơm ăn vậy, lần sau có vẻ phải kéo cây cung căng hết mới được. Không được, chàng phải ở phố Đông Quan tìm người nào có trái tim ngọt ngào hơn để làm Lữ Tự, cớ sao phải uổng phí treo cổ tự tử trên cây chứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT