Hôm nay Bùi Kiều mở cửa hàng không hạn chế khách, mở cửa ra, khách khứa phe phẩy quạt, đọc câu thơ, trong tay xách theo bầu rượu nối đuôi nhau mà vào.
Ngu Bán Bạch nhìn chằm chằm hơn nửa ngày, cũng không thấy Bùi Kiều ở đâu, ngược lại thấy Thương Trì xách hộp thức ăn vội vàng chạy ra ngoài mấy lần, chỉ chốc lát sau đã trở lại.
Kỳ thật Ngu Bán Bạch cũng không phải hoài nghi Bùi Kiều cùng Thương Trì có tình ý riêng gì, chỉ là bởi vì bị đối xử lạnh nhạt, trong lòng không có tư vị gì, chàng học Bùi Kiều, nhấc bút lên viết lên cuốn sổ: “Cá chép muội muội, huynh tới Dương Châu, gặp một hồ ly có trái tim khá đào hoa.”
Mẹ đã đi rồi, quan hệ với cha lại không thân thiết, người duy nhất Ngu Bán Bạch nhớ chỉ có con cá chép mà chàng nuôi khi còn nhỏ, viết xong những lời này, chàng dựa vào trí nhớ mơ hồ, vẽ hình dáng con cá chép trên quyển sổ.
Nếu để cho người nào khác đánh giá con cá chép, thì đó là đầu mập mạp thành hình hái sừng, thân ngắn ngủn giống như một đoạn củ sen, đuôi thật dài giống như sóng biển.
Vẽ lên sự cô đơn của mình vào cá chép, tâm trạng của Ngu Bán Bạch vẫn không tốt lên, hơi thở gấp gáp trong lồng trực thở ra, lại không ngừng nhớ đến dáng vẻ của Bùi Kiều, thướt tha như vừa bước ra từ tuổi xuân, dáng người mảnh mai, làn da trắng nõn như ngọc, nụ cười tươi tắn rực rỡ như tiết trời mùa xuân. Hôm nay nhớ lại, Ngu Bán Bạch bất giác si mê đến không thể tự chủ, không thể diễn tả được.
Hôm nay Di Hoành tới hơi muộn, lúc đến thấy Ngu Bán Bạch ngồi gần cửa sổ, mắt si ngốc nhìn về phía cửa hàng cá hương, xác định chàng đang tương tư, hắn không dám quấy rầy người tương tư, thả nhẹ tay chân, chỉ dùng hai khắc liền dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài cửa hàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT