Mỗi lần không lấy được thịt rồng, tâm trạng của Bùi Kiều lại giảm xuống, chỉ khi chạm vào đuôi của Ngu Bán Bạch, nàng mới cảm thấy tốt hơn, nàng chưa vào tiệm son phấn, khi đi tới mái hiên, nhìn thấy bên trong có người, nàng mới lớn tiếng hô: “A, xin lỗi, ta không biết bên trong có người lạ, tối mai ta lại đến.”
Nói xong, nàng xoay người muốn rời đi.
Mí mắt của Bùi Kiều đỏ bừng, giọng nói vừa lười biếng vừa khàn khàn, Ngu Bán Bạch biết nàng đã lén chui ở góc nào đó khóc lóc, chàng không đành lòng, dịu dàng gọi nàng lại: “Liễu Kinh cô nương, chờ một chút!”
“Làm sao vậy?” Bùi Kiều dừng bước, quay đầu nhắm mắt lại nhìn về phía Ngu Bán Bạch.
Trong lòng Ngu Bán Bạch đấu tranh một hồi lâu, hắn không biết mình có nên để cho Bùi Kiều sờ hay không, nhưng cuối cùng không được, đành cắn răng kêu Bùi Kiều tiến vào: “Ngươi vào đây ngồi một lát đi.”
Ngu Bán Bạch mở miệng mời, Bùi Kiều cũng không khách sáo, cùng Ngư Ưng tiến vào cửa hàng son phấn, lúc đi ngang qua người Tiểu Hạc Tử, nàng giơ một tay lên, khẽ lắc vài cái: “Xin chào, chiếc trâm cá chép của ngươi vẫn rất đẹp.”
Khi nghe thấy giọng nói của Bùi Kiều, Tiểu Hạc Tử cảm thấy sống lưng của mình bỗng trở nên lạnh lẽo, nhún bả vai. Sau khi nghe được Bùi Kiều nói muốn quay về tiệm cá hương, nàng ấy lại thoải mái trở lại, nhưng khi Ngu Bán Bạch muốn giữ nàng ở lại, đầu óc của nàng ấy bỗng trở nên choáng váng.
Tiểu Hạc Tử sợ người này, không đành lòng bỏ bát trái cây trước mặt rời đi, sau khi Bùi Kiều tiến vào cửa hàng, hô hấp của nàng ấy liền chậm lại, nở một nụ cười cứng ngắc, lo lắng nói: “Được rồi… Cảm ơn.”
Sau khi chào hỏi xong, Bùi Kiều đi thẳng vào trong góc rồi ngồi xuống, nhưng hai con Ngư Ưng bên cạnh nàng rất hiếu kỳ, một con ở đằng trước một con ở sau lưng Tiểu Hạc Tử, cẩn thận đánh giá.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT