Ngu Man Man đờ ra một lúc mới thắc mắc mà quay đầu lại nhìn Ngu Bán Bạch, mở to mắt mà cao giọng hỏi: “Làm sao ngươi biết ta họ Ngu?”
Đầu óc mơ hồ của nàng ấy chỉ nhớ được Tiểu Hạc Tử từng nói qua một tên nam nhân lạ mặt mà biết họ của mình đa phần đều là kẻ xấu, không cần thận sẽ bị bắt mất, vậy nên không thể ở quá gần.
Ngu Man Man từ thắc mắc chuyển sang cảnh giác, vỗ chân đứng dậy, một tay quơ lấy chén bát ngẩng cao đỉnh đầu làm ra vẻ muốn đập người, một tay nắm chặt thành quả đấm hùng hồn mà nói: “Ngươi đi nghe ngóng về ta! Ngươi là tên xấu xa!”
Ngu Man Man quơ lấy một cái bát lớn bằng đầu người, cái chậu đó mà đập xuống, nhẹ thì vỡ đầu chảy máu nặng ắt sẽ bị hủy dung. Ngu Bán Bạch nhanh chóng hòa nhã mà giới thiệu họ của mình cho Ngu Man Man lần thứ ba: “Tại hạ họ Ngu, từng mua bánh bao cho Ngu cô nương, Ngu cô nương đã tự mình giới thiệu họ cho ta, nói rằng sau này có thể gọi Ngu cô nương là Man Man.”
“Là vậy sao?” Ngu Man thả lỏng nắm đấm, từ từ đặt cái bát trong tay xuống, câu nói này hình như nàng ấy cũng có chút ấn tượng trong đầu, nàng ấy ngồi xuống nhớ lại: “Hình như đúng là ta nói, chậc, không nhớ rõ nữa.”
Vừa nói xong, Bùi Kiều đã bưng một chén canh gà tiềm nước dừa bước ra: “Để Tử Ngư công tử phải đợi lâu rồi.”
Lúc làm đồ ăn trong bếp dễ bị dơ y phục nên Bùi Kiều gấp tay áo lên, để lộ ra nửa cánh tay trắng ngần, nàng đã thay chiếc Tỷ Giáp bằng vải Tiêu Cựu Độc quý giá ra, mặc lên một chiếc tạp dề để không bị dính dầu, khói, đôi bướm trên đầu cũng gỡ xuống, không còn cánh bướm gương mặt trông gầy hơn một nửa.
Đôi cánh bướm là do Hồ Tuy Tuy tự tay làm, Bùi Kiều không nỡ để nó dính lấy chút vết bẩn nào, sau khi gỡ xuống liền dùng vải mềm bọc lại đặt trong hộp.
Bùi Kiều không cài trang sức, chỉ trang điểm nhẹ trên mặt, trông mộc mạc mà lanh lợi.
Bưng canh gà tiềm nước dừa lên, sau khi rửa tay Bùi Kiều gọi Ngư Ưng ra phía sau dập lửa, sẵn ăn cá luôn.
Ngư Ưng đang rúc vào trong góc nghỉ ngơi, nghe thấy Bùi Kiều nói liền vội vàng đứng dậy chạy đến phía sau tiệm.
Thức ăn khắp bàn, sắc hương vị đầy đủ cả, xem ra Bùi Kiều đã tốn không ít công sức, Ngu Bán Bạch được sủng ái mà lo sợ nói với Bùi Kiều mấy câu, rồi hỏi: “Sao Liễu Kinh cô nương lại làm nhiều món ăn như thế.”
“Không biết Ngư công tử thích ăn cái gì nên ta làm nhiều loại một chút.” Bùi Kiều cười rồi múc cho Ngu Bán Bạch một bát cơm.
Ngu Bán Bạch cầm lấy rồi không ngừng cảm ơn, trước khi dùng đũa hắn lại hỏi: “Không biết Liễu Kinh cô nương sao lại muốn mời Ngu mỗ ăn cơm?”
Bùi Kiều cũng múc cho mình nửa bát cơm, cúi đầu ngại ngùng nói: “Lần trước Tử Ngư công tử nói không ăn cá nhưng ta vẫn tặng cá cho Tử Ngư công tử, cha nói ta làm vậy là không đúng, sau khi quay về phải mới Tử Ngư công tử một bữa cơm mới được.”
Lần trở về Hán Châu này, Bùi Kiều lật cuốn vở đó, không chút che giấu mà kể lại cho Bùi Diễm toàn bộ chuyện xảy ra ở Dương Châu. Về chuyện của Ngu Bán Bạch nàng không khỏi nói nhiều hơn một chút, chàng là thư sinh thi rớt từ Quỳnh Châu đến, hai chân có tật, mở cửa hàng son phấn đối diện cửa hàng cá hương, không thích ăn cá, không thích ánh mặt trời, ngày nào cũng che dù.
Sau này Bùi Diễm nghe Bùi Kiều cố ép tặng cá cho chàng ăn liền cười trách Bùi Kiều: “Kiều thích ăn cá, nhưng trên đời này sẽ có người không thích ăn cá, ép người ta ăn thứ mình không thích như vậy là không được. Lần này Kiều trở về phải làm một bữa ăn cho vị công tử đó để bày tỏ áy náy.”(Ứng dụng TᎩT)
“Kiều biết rồi ạ.” Bùi Kiều viết lại lời Bùi Diễm nào vào cuốn vở cầm trên tay. Vì để xin lỗi nên điều đầu tiên mà sau khi nàng trở về Dương Châu là mời Ngu Bán Bạch ăn cơm.
“Liễu Kinh cô nương khách sáo quá rồi.” Không ngờ lại là vì nguyên nhân này, Ngu Bán Bạch nửa cười nửa mếu, người ngây thơ rời khỏi vòng tay của cha mẹ, chỉ nhìn sơ qua cách đối nhân xử thế cũng hiện hết cái ngốc ra.
Bùi Kiều dùng đũa trước, gắp một miếng thịt kho rồi nói: “Ăn cơm trước đi, nguội rồi thì không ngon đâu.”
“Được.” Ngu Bán Bạch gắp một miếng thịt vịt bỏ vào trong bát.
Tay nghề của Bùi Kiều không tệ, vịt béo ngậy mà không tanh, cắn một miếng, nước thịt từ thịt vịt chảy ra, vị ngọt như mật, Ngu Bán Bạch ăn kèm với vài miếng cơm, đột nhiên nghĩ đến Ngu Man Man, sau khi ăn hết vịt trong chén liền nhìn về phía Ngu Man Man, phát hiện nàng ấy đã nằm trên bàn ngủ mất rồi.
Ngu Bán Bạch nhỏ giọng hỏi: “Vị cô nương kia không cùng ăn sao?”
Bùi Kiều xoay người qua nhìn Ngu Man Man, cái người đang ngủ mơ kia, nói: “Nàng ấy nói chỉ thích ăn bánh bao thôi, đã ăn mười lăm cái rồi.”
Ngu Man Man đang ngủ mơ thì cảm thấy nóng bức, cả người nhớp nháp mồ hôi, gương mặt đỏ lựng, Bùi Kiều gác lại đũa rồi đứng dậy đi ra đóng cửa sổ, tránh cho nàng ấy bị gió bên ngoài thổi vào.
Bùi Kiều rời khỏi chỗ ngồi, Ngu Bán Bạch liền dừng đũa, đợi đến tận khi Bùi Kiều trở lại rồi ngồi xuống mới tiếp tục ăn cơm trong bát mình: “Liễu Kinh cô nương quen biết nàng ấy à?”
“Không quen biết, nhưng nàng ấy nói nàng ấy đã ba bốn ngày chưa ăn cơm, xảy ra cãi vã với phu quân, phu quấn của nàng ấy vô cùng hung bạo, xuống tay với nàng ấy, nàng ấy tức giận liền rời khỏi nhà, không có nơi để đi, cũng không có tiền, ta thấy có chút đáng thương nên cho nàng ấy tạm thời ở lại phụ việc trong tiệm.”
Sau khi Bùi Kiều hào phóng mua cho Ngu Man Man mười lăm cái bánh bao khiến cho nàng ấy cảm động sướt mướt, suốt đường cứ đi theo nàng, sau khi đến tiệm cá hương nhìn thấy tấm biển tuyển dụng liền nói muốn ở lại giúp nàng rửa chén, không cần tiền lương ngày, mỗi ngày chỉ cần có bánh bao để ăn là được, vô cùng dễ nuôi, đuổi cũng đuổi không đi.
Bùi Kiều có dáng vóc cao gầy, quần áo trên người lúc nào cũng có màu trầm, không sặc sỡ, lần này trở về Dương Châu lại không để tóc như bình thường, trông như người lớn mới khiến cho Ngu Man Man nhầm lẫn mà gọi nàng là tỷ tỷ.
Sau này hỏi lại mới biết Bùi Kiều vừa mới lớn, còn Ngu Man Man đã kết hôn nhiều năm. Ngu Man Man vội vàng sửa miệng mà gọi Bùi Kiều là muội muội.
Sau khi nhớ đến trận cãi vã của cha và mẹ năm đó khiến nàng bị ép rời nhà ăn cỏ gần một tháng, chân còn bị kẹp bắt thú làm bị thương khiến cho Bùi Kiều chỉ cảm thấy Ngu Man Man rất tội nghiệp nên để nàng ấy ở lại, tránh cho nàng ấy đói rồi lại phải học theo mình mà ăn cỏ bên ngoài.
“Liễu Kinh cô nương thật tốt bụng, trí nhớ của Ngu cô nương không tốt, là nửa kẻ khờ.” Ngu Bán Bạch nói hết tình hình mà bản thân biết với Bùi Kiều: “Ôi, nói như vậy phu quân của nàng ấy cũng không phải là thứ gì tốt đẹp, nhiều ngày như vậy cũng không đến tìm.”
“Phải đó.” Bùi Kiều “ừ” một tiếng: “Cha của ta nói phu thê với nhau có mâu thuẫn tức giận thế nào cũng không được động tay động chân, đã ra tay thì tình cảm sẽ nhạt nhòa, cũng không xứng làm phu quân người ta. Người làm phu quân phải đối đãi với thê tử bằng lễ nghĩa thì thê tử mới kính phu quân như khách, hôn nhân như vậy mới có thể nắm tay nhau đi tới già.” Lúc này Phục Song ở nơi xa hắt hơi không ngừng, hắt xì mấy cái khiến cho mũi đỏ lè, hắn xoa xoa hai tay, hít mũi buồn bực không biết tại sao mình lại hắt hơi nhiều như vậy.
Hắn chỉ nghĩ đến một khả năng là Thương Trì đang nói xấu sau lưng hắn, thế là trong lòng càng thêm căm hận Thương Trì ba phần, dự định lần sau gặp mặt sẽ chém hắn thành một con Tiêu Long.
Nghe vậy Ngu Bán Bạch dừng gắp thức ăn, nhớ đến bức thư kẹp trong hộp quà.
Người cha mà Bùi Kiều nói đến không phải là một kẻ không nói lý lẽ, mà là một người có ăn học, bút hoa phóng khoáng, có khi nào chàng đã hiểu lầm nội dung trong bức thư rồi không.
Cha của Bùi Kiều biết hai chân chàng có tật, sinh hoạt không thuận tiện, là vì lòng tốt nên mới nói với chàng Bùi Kiều có năng lực?
Ngu Bán Bạch chìm đắm vào suy nghĩ, chàng nghĩ không ra bức thư của Bùi Diễm đến tột cùng là có ý gì.
Còn chưa suy nghĩ xong, hai con Ngư Ưng ở đằng sau đã chạy ra, con Ngư Ưng đực miệng ngậm một con cá lớn chạy tán loạn khắp nơi, con Ngư Ưng cái trong miệng trống không phát ra tiếng rống giận dữ, thở hồng hộc mà đuổi theo con Ngư Ưng đực. ( truyện trên app T𝕪T )
Không khó để đoán ra hai con Ngư Ưng là vì một con cá mà tranh chấp với nhau. Cơ thể Ngư Ưng vốn rất lớn, cánh mà mở ra khiến diện tích toàn thân nó lớn hơn gấp đôi.
Trong lúc ngươi đuổi ta chạy khiến cho bên ngoài cũng náo nhiệt lên.
Thương Trì và Tiểu Hạc Tử ở trước cửa hàng phấn son lại bắt đầu biểu diễn tạp kỹ và hát trào phúng.
Tiểu Hạc Tử gõ chiêng, đứng trên đá nhìn Thương Trì hát: “ y dô, tình lang nhỏ, ngươi thoa son phấn lên, cài trâm hoa lên mũ là muốn đi gặp người nào?”
Mặt Thương Trì thoa son phấn, mũ cài trâm hoa, “ha” một tiếng, nhanh chóng đá một cái qua đỉnh đầu, thể hiện mềm dẻo của gân cốt mình, sau đó lại học giọng điệu của con hát trên sân khấu, một ngón tay mềm mại chỉ về phía xa mà hát: “Gặp… Người… Nào… A, Gặp… Người… Thê… Tử… Nhỏ… Của… Ta… A.”
Lời vừa dứt, miệng liền phun ra một vòng lửa cực kỳ lớn.
Mọi người thấy thế liền vỗ tay ủng hộ: “Hay! Hay! Hay!”
Bùi Kiều bị vòng lửa nóng rực đó dọa hết hồn, cả người co rút lại, Ngu Bán Bạch thấy thế liền nghĩ không phải là Bùi Kiều sợ lửa đấy chứ thì hai con Ngư Ưng đang đuổi bắt trong tiệm lúc đang dang cánh nhất thời không cẩn thận làm đổ bát canh gà tiềm nước dừa trên bàn.
Lật một cái làm cho cả nước canh lẫn thịt đều đổ hết lên người Ngu Bán Bạch.
Nước canh vẫn còn nóng, cái chén còn bị hất xuống, Ngu Bán Bạch không kịp tránh khỏi, vảy cá lại không giống vảy rồng, cứng rắn không thể gãy, chàng bị phỏng đến nóng bừng, chiếc đuôi sinh ra một cảm giác đau đớn bỏng rát.
Vừa thấy tình cảnh như vậy, Ngư Ưng liền biết mình phạm lỗi rồi, lui về một bên không dám chạy bừa nữa, Bùi Kiều vội vàng bước tới gần Ngu Bán Bạch, miệng gấp gáp hỏi: “Tử Ngư công tử có bị hỏng không? Xin lỗi, xin lỗi.”
“Ừm…” Bùi Kiều gấp gáp đến nói không rõ ràng, Ngu Bán Bạch nghe chữ hỏng này có chút kỳ lạ, vừa mở miệng đã đau tới nỗi hít hà một hơi, không biết nên nói cái gì mới được.
Nước canh nóng hổi sau khi đổ lên da đã nguội bớt đi rồi, nước canh sau khi nguội lại mang lại một cảm giác đau đớn khác cho da thịt.
Vì tỏ ý xin lỗi mà mời Ngu Bán Bạch đến ăn cơm, nhưng nào ngờ lại gây ra phiền phức khiến cho Ngu Bán Bạch bị phỏng, Bùi Kiều xấu hổ vô cùng, nước mắt từ trong hốc liền trào ra.
Nàng vừa rơi lệ vừa lau nước mắt, đi đến bên cạnh Ngu Bán Bạch nói: “Tư Ngư công tử nhanh chóng cởi quần áo ra đi, ta tìm một ít thuốc trị phỏng cho ngươi, nếu mà vết phỏng bị nổi bọng nước thì sẽ đau lắm đó.”