Ngu Bán Bạch trả lời: “Hồ ly và người không giống nhau, giống như chó và mèo vậy, rụng lông hoặc chất lông xấu là do tác hại của việc ăn uống, ăn ít dầu muối tương giấm, qua một khoảng thời gian liền khỏe, không cần lau những thứ này. Tuy nhiên nếu muốn lau, cũng có thể thử một chút.”
Nhưng mẹ ta không ăn nhiều dầu muối tương giấm cũng rụng lông, Bùi Kiều thầm nói trong lòng.
Cân nhắc lời khuyên của Ngu Bán Bạch, cuối cùng Bùi Kiều vẫn mua dầu khiết mấn uy tiên và dầu hoa quế hương.
Sau khi trả tiền, Bùi Kiều bỏ hai chai dầu bỏ vào trong túi, sắp xếp xong hành lý, liền chuẩn bị rời đi với Ngư Ưng. Bùi Kiều mới bước chân ra khỏi cửa, Ngu Bán Bạch lại hỏi: “Liễu Kinh cô nương, sau này còn quay lại Dương Châu sao?”
Giao tiếp với Bùi Kiều vài lần, trong lòng chàng Bùi Kiều không còn một người khách qua đường nữa, Ngu Bán Bạch đã xem nàng là một người bạn. Nghĩ tới sau này sẽ không còn thấy nhau nữa, cũng có chút thương cảm.
“Không biết.” Bùi Kiều thả một chân ra ngoài.
Dương Châu có cảnh đẹp, có nhiều cá ngon nhưng không có cha mẹ bên cạnh, Bùi Kiều thường cảm thấy cô đơn, những lúc như thế nàng lại nhớ tới những phong tục của quê hương mình.
Mặt trời hừng hực giữa không trung, Bùi Kiều ngồi gập chân lại không để ý đến cái nóng oi ả mà đứng rất lâu dưới ánh mặt trời nóng như thiêu đốt, cả người bị ánh nắng chói chang chiếu vào làm thân hình thon dài càng trở nên mảnh khảnh hơn.
Ngu Bán Bạch không thích ánh sáng, càng không muốn nhìn thấy mặt người khác bị ánh nắng chiếu thẳng vào như vậy bèn cầm ô qua: “Có về hay không, Liễu Kinh cô nương cũng phải che ô mới được.”
“Nhưng ta thích ánh nắng.” Sau khi mặt trời lặn, xương cốt và da thịt đều trở nên nhẹ nhàng khoan khoái. Khi vẫn còn ở Hán Châu, Bùi Kiều sẽ nhảy lên trên mái nhà tắm nắng cả ngày.
Ngu Bán Bạch cũng không giải thích tác hại của ánh nắng đối với da mà chỉ nói: “Ngươi vẫn có thể cảm nhận được ánh nắng khi cầm ô.”
“Đúng vậy nhỉ.” Bùi Kiều giơ hai tay ra nhận ô, cười nói cảm tạ, sau đó quay đầu, không chớp mắt nhìn cửa hàng cá hương Liễu Kinh ở đối diện, có vẻ không nỡ rời đi. Lại nhìn thêm nửa khắc, nàng không nói thêm lời nào, cầm chiếc ô mà Ngu Bán Bạch đưa cho rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng của Bùi Kiều, Ngu Bán Bạch thầm nói: “Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Chờ đến khi bóng dáng Bùi Kiều đã biến mất ở nơi góc phố, Ngu Bán Bạch mới xoay người đóng cửa hàng son phấn, rồi ra sau cửa hàng múc nước để chăm sóc đuôi cá.
Hôm qua chàng không chăm đuôi, ban đêm lại hứng không ít sương lạnh, tuy đuôi cá đã khô lại cũng không có dấu hiệu bị nứt, nhưng sáng nay sau khi quay lại cửa hàng son phấn lại chậm chạp không lấy nước lau mà chỉ dùng thuốc mỡ bôi qua loa, nhiều lớp vảy đã bắt đầu trở nên trắng bệch.(Ứng dụng TᎩT)
Lớp vảy màu trắng cực kỳ mỏng manh, rất dễ rụng ra và gãy đôi, sau khi nhẹ nhàng lau bằng nước sạch, Ngu Bán Bạch nhanh chóng bôi một lớp mỡ dày lên đuôi.
Lúc đang thoa mỡ lên đuôi, Ngu Bán Bạch đột nhiên nghĩ nếu Bùi Kiều không về, chàng cũng không phải dọn cửa hàng để sang bên kia.
Bùi Kiều không về cũng không phải là chuyện gì xấu, nhưng Ngu Bán Bạch tự cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩa này của mình, chàng giơ tay lên tự tát nhẹ vào má phải của mình: “Sao ta có thể ích kỷ như vậy chứ, haizz.”
Thời gian vẫn còn sớm, sau khi xử lý xong đuôi cá, Ngu Bán Bạch lên giường ngủ một giấc thật ngon, tới chạng vạng tối thì bị tiếng ồn bên ngoài làm cho tỉnh giấc.
Tiểu Hạc Tử lại đến hát ngẫu hứng rồi.
Âm thanh của Tiểu Hạc Tử giống như cái mõ vậy, mở miệng một cái là cái thể làm vỡ cả trứng chim trên cây. Tiếng hát của nàng ấy xuyên qua mấy lớp tường dày, Ngu Bán Bạch vẫn chưa tỉnh ngủ trên giường cũng có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng:
“Thương Trì ca ca thân thể yếu ớt, vì lừa muội muội mà bị sốt.
Nhất thời bất cẩn bị hồ ky bắt được, thân thể bị hồ ly thèm muốn mà suýt chết.
Hôm nay trở lại, vạn linh chế giễu:
Đầu óc ngu si thân thể nhu nhược, còn muốn lộn nhào cùng phun lửa.
Không bằng chui vào vỏ như con ngao, sống an nhàn tới khi già.
Than ôi! Than ôi! Than ôi!”
Tiểu Hạc Tử đứng bên ngoài cửa hàng thở ra ba tiếng thở dài, sau đó lấy chiếc chậu từ trong tay áo ra.
Đối với những việc như hát trào phúng trước rồi mới xin tiền, Tiểu Hạc Tử rất thông thạo, sau khi đặt cái chậu xuống đất, nàng ấy lại nói: “Hôm nay vì ca ca mà hát ngẫu hứng, tiền ta nhận được để mua thuốc…”
Những người xem ở đây đều là người có tâm địa lương thiện, nghe đến câu tới đây xin tiền mua thuốc cho ca ca thì không ngừng nói nàng ấy thật đáng thương, sau đó hai tay cũng không nhàn rỗi liên tục moi tiền trong tay áo ra.
“Cảm tạ các vị, đủ tiền rồi, ta sẽ đi mua thuốc cho ca ca.” Một lúc sau, tiền trong chậu đã đầy một nửa, Tiểu Hạc Tử ôm cái chậu nặng trịch trong ngực, sau khi cúi đầu cảm tạ những người xem hát xung quanh, cũng không quay đầu mà đi thẳng đến quầy Sinh Dược mua rễ bản lam. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Đại phu, ta muốn mua ba cân rễ bản lam.” Tiểu Hạc Tử nói rằng muốn ba cân rễ bản lam, nhưng nàng ấy lại giơ bốn ngón tay lên, chỉ có ngón tay cái là gập lại.
Sau khi nhận ra điều đó, Tiểu Hạc Tử ngay lập tức thu lại một ngón tay, vì quá mức căng thẳng, nàng ấy gập ngón giữa lại, ba ngón tay còn lại vì thế mà hơi cong cong, hình dạng rất kỳ quặc.
May mắn thay, đại phu đang bận bịu với đống việc, không để ý đến Tiểu Hạc Tử. Tiểu Hạc Tử lặng lẽ bỏ bàn tay đang giơ lên xuống.
Dược tính của rễ bản lam khá mạnh, uống nhiều chẳng khác gì uống thuốc độc, đại phu ở quầy Sinh Dược nghe Tiểu Hạc Tử muốn ba cân rễ bản lam, có ý tốt nhắc nhở một câu: “Cô nương, rễ bản lam này không thể dùng quá nhiều đâu.”
“Ta biết, Thương Trì ca ca thỉnh thoảng lại sốt cao, ta đi mua dự phòng.” Tiểu Hạc Tử lần đầu tiên đi mua thuốc, không biết giá cả, cũng không đếm được trong tay có bao nhiêu tiền, vì vậy dứt khoát đưa cả cái chậu trong tay cho đại phu.
Thuốc trong quầy Sinh Dược đều được bán đồng giá, phần lớn dược liệu cũng không đắt, mặc dù chậu của Tiểu Hạc Tử chứa toàn tiền một văn, nhưng đầy nửa chậu thế này thì kiểu gì cũng phải đến nửa lạng bạc.
Ba cân rễ bản lam không tốn nhiều tiền đến thế, đại phu của quầy Sinh Dược cũng sẽ không nhân cơ hội mà trục lợi. Sau khi đưa rễ bản lam cho Tiểu Hạc Tử, đại phu chỉ lấy đi một nửa số tiền trong chậu rồi nói: “Cô nương biết điều đó là tốt rồi, nhớ đừng ăn quá nhiều rễ bản lam đấy.”
“Đa tạ đại phu, ta hiểu rồi.” Tay trái cầm rễ bản lam, tay phải cầm lấy cái chậu, Tiểu Hạc Tử chép miệng một cái rồi đi ra khỏi quầy Sinh Dược. Trong chậu còn tiền vẫn có thể mua kẹo, nhưng ăn quá nhiều kẹo sẽ béo.
Tiểu Hạc Tử cố kiềm chế cơn thèm ăn của mình, liên tục tự nhắc nhở bản thân: “Ăn một viên kẹo sẽ béo lên một cân thịt, một cân thịt!”
Không dễ dàng gì mới có thể kìm nén cơn thèm ăn lại, kết quả trước mặt lại xuất hiện một đứa bé xách sọt bán hồ lô ngào đường.
Trong sọt có rất nhiều xâu hồ lô đỏ au, từng xâu hồ lô ngào đường đang nhỏ giọt nước đường. Ánh mắt Tiểu Hạc Tử nhìn theo đứa trẻ, trong không khí tỏa ra mùi hương vị ngọt ngào xộc vào mũi, nàng ấy không kìm được nuốt một ngụm nước bọt, gọi đứa trẻ lại: “Này nhóc, bán cho ta năm xâu hồ lô ngào đường.”
Mua năm xâu hồ lô ngào đường, nàng ấy tự mình ăn một xâu, bốn xâu còn lại để dành cho Thương Tiểu Lục, Thương Tiểu Thất, Kiều Hồng Hi và Phục Song, Thương Trì bị sốt nặng không thể ăn được, mấy ngày nay Ngu Man Man không đến Đông Hải, Di Hoành lại không thích ăn hồ lô ngào đường, vì vậy nàng ấy chỉ cần mua năm xâu là đủ.
Tiểu Hạc Tử tính toán ổn thỏa, nghĩ đến một chút nữa có thể ăn hồ lô ngào đường ngọt ngào, nàng ấy liền cười ngây ngô trước mặt đứa trẻ.
Đứa trẻ lấy hồ lô ngào đường từ trong sọt ra, cẩn thận quan sát vị tỷ tỷ mũm mĩm trước mặt, lúc đưa cho Tiểu Hạc Tử, nó không nhịn được lên tiếng: “Tỷ tỷ, tỷ vẫn nên ăn ít một chút.”
Đứa bé nhìn vẻ mặt tham lam của Tiểu Hạc Tử, làm sao nó biết được Tiểu Hạc Tử mua năm xâu nhưng chỉ ăn có một xâu, còn tưởng rằng cả năm xâu hồ lô sắp chui hết vào bụng nàng ấy.
Cái thằng bé này đáo để thật đấy, tý tuổi đầu mà dám ám chỉ nàng ấy béo! Tiểu Hạc Tử thầm tức giận trong lòng, nhưng dù vậy nàng ấy cũng không thể bỏ qua những xâu hồ lô ngào đường trước mặt nên chỉ có thể nghiến răng trả tiền rồi cầm năm xâu hồ lô ngào đường trở về Đông Hải.