Ngu Man Man nói xong, lập tức che miệng, thoáng nghĩ: “Ây da, đây là lời có thể nói sao?”

Trong phút chốc tâm trí Ngu Man Man bỗng loạn lên, hình như không có ai nói với nàng ấy rằng những chuyện này chẳng thể tùy tiện nói ra.

Nhưng thân phận thần tiên và chuyện này vốn không nên nói với người phàm, Ngu Man Man tự biết mình đã lanh mồm lanh miệng nói sai, cổ có chút đỏ lên.

Trên mặt Ngu Bán Bạch không có lộ ra biểu cảm rõ ràng nào, ánh mắt nhìn Ngu Man Man bỗng trở nên kì lạ. Ngu Man Man kêu “ây da”, khẽ vuốt lọn tóc rũ xuống, ngồi xổm tiến về phía trước mấy bước, nói: “Hôm nay quên uống thuốc rồi, còn nói mấy lời hồ đồ nữa. Nhà ta ở đâu nhỉ, mau mau trở về uống thuốc mới được, nếu không lại nói ra mấy lời kỳ lạ.”

Ngón tay Ngu Man Man xếp thành hình hoa lan, ánh mắt ngây ngốc nhìn không thấy một chút sự sống, khóe miệng lại nở một nụ cười ngây dại, hai chân không tật, nhưng lại ngồi xổm giống như con vịt đi kiếm ăn, đi ba bước, dừng một lát. Bộ dạng giả ngây giả ngô, thành công lừa được Ngu Bán Bạch.

Ngu Bán Bạch ôm ngực làm bộ dạng thương hại, nói: “Hóa ra là một cô nương ngốc nghếch, hầy, thật đáng thương, sớm biết vậy đã mua cho nàng ấy nhiều bánh bao hơn rồi.”

Trên trời sấm sét liên tục, nhân lúc mưa chưa kéo đến, Ngu Bán Bạch đi trong cơn gió thổi mạnh, trở về cửa hàng son phấn. Mặc dù Ngu Man Man nói năng hoang đường không thực tế, nhưng khi nghe chúng như đã thành chuyện xưa trong tiểu thuyết, ngược lại có mấy phần thú vị.

Từ xưa đến nay Lôi Thần và Ngoan Long luôn là đôi cộng tác tốt, nếu như hai người ở cùng nhau thì mày nam mặt bắc, vậy thì khi trời mưa ắt sẽ có nhiều rắc rối.

Lại nói đến Ngu Man Man đang đi ba bước thì dừng một lát, cũng không phải cố ý, vì khi ngồi xổm xuống, mông và chân sẽ đau nhức.

“Tuổi còn quá bé đã phải xuống nhân gian làm thuê, hu hu hu, bây giờ còn phải học cách nói dối.” Ngu Man Man khóc không ra nước mắt, đi đến ngã rẽ, hai tay vịn vào tường mới có thể đứng dậy đi tiếp.

Ngu Bán Bạch vừa tới cửa hàng son phấn, Di Hoành nghiêng người đi xuyên vào trong.

Trong chốc lát nửa bầu trời đã hiện lên màu đen, tựa như ban đêm, lúc này mà có mưa đổ xuống, mở tiệm cũng không được thuận lợi, Ngu Bán Bạch bảo: “Ngày mai hãy đến, hôm nay không mở tiệm.”

Hôm nay Di Hoành có chút bất thường, hắn không có lấy cây chổi to kia để quét, hai tay ôm một tay nải lớn, sau khi Ngu Bán Bạch nói dứt lời thì hồi lâu sau hắn cũng không có phản ứng.(Ứng dụng TᎩT)

Mãi đến khi một tia chớp màu trắng tím lóe lên trong tầng mây, Di hoành mới mở miệng: “Tử Ngư công tử, ta, ta muốn mua hạt châu lớn kia của ngài.”

Nói rồi, Di Hoành nhét tay nải vào trong ngực Ngu Bán Bạch: “Không biết nhiêu đây bạc có đủ mua hạt châu lớn kia không?”

Tay nải trĩu nặng, Ngu Bán Bạch nâng lên một lúc, tay liền ê ẩm, mở ra xem thử, bên trong toàn là vàng bạc, khẽ đếm qua loa, ít nhất cũng tầm năm mươi lượng.

Dưới ban ngày ban mặt, để lộ ra một số tiền lớn như vậy, bị người khác chú ý tới, sẽ nếm phải sự bất hạnh lớn.

Trên trán Ngu Bán Bạch toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng gói kĩ số bạc này: “Số tiền này, chẳng lẽ ngươi cướp được? Hay là trộm được?”

“Không phải!” Di Hoành cao giọng giải thích: “Là ta để dành bạc, đã lâu rồi. Nhiều bạc như vậy, còn không mua được hạt châu lớn kia sao?”

Tâm trạng Di Hoành hoàn toàn chùn xuống, năm mươi lượng này là hắn tích góp để làm sính lễ cho Thương Tiểu Lục.

Thương Tiểu Lục là công chúa Đông Hải, hắn chỉ là một con yêu tinh có thân phận quét tước hèn mọn, bạc còn thiếu rất nhiều, nhưng hắn vẫn chịu cực cực khổ khổ suốt nhiều năm.

Thương Trì làm mất Hành Vũ châu rồi, Thương Tiểu Lục nghĩ đến việc sau này không thể tạo mưa nữa, vào buổi sáng đã trốn ở dưới đáy biển ứa nước mắt. Hắn thương Tiểu Lục, Tu Mạn của hắn không thể thút thít mãi được.

Di Hoành không muốn nhìn thấy Thương Tiểu Lục đau lòng, lòng quả quyết, lén lút đến tiệm son phấn tìm Ngu Bán Bạch mua Hành Vũ Châu với giá cao về.

Thứ có thể tạo mưa là bảo vật vô giá, không thể ép giá để mua, ép giá thì không có thành ý, năm mươi lượng mà mua thì còn thiếu rất nhiều. Di Hoành nghĩ như vậy, liền tặc lưỡi.

“Không phải trộm cũng không phải cướp vậy thì tốt rồi.” Ngu Bán Bạch thở phào một cái, lau mồ hôi lạnh trên trán, trả lại năm mươi lượng cho Di Hoành: “Ngươi đã thích hạt châu lớn kia, ta sẽ nói thẳng, hạt châu lớn kia đặt tại đây, ở chỗ ta cũng vô dụng.”

Ngu Bán Bạch cũng không biết hạt châu lớn là vật gì, có tác dụng gì, hình dạng và màu sắc giống với viên trân châu lớn, có lẽ là một viên trân châu lớn.

Sau khi trân châu mài thành phấn thì tạo thành vật dùng để làm đẹp, nhưng Ngu Bán Bạch cũng không thiếu trân châu. Hơn nữa chàng không rõ lai lịch của hạt châu lớn này, xem như là trân châu, chàng cũng không dám tùy tiện mài thành phấn để tạo thành vật dụng làm đẹp.

Ngu Bán Bạch mở cửa tiệm son phấn, lấy Hành Vũ Châu từ trong ngăn tủ ra đưa cho Di Hoành: “Cầm lấy đi.”

Không cần bỏ ra một lượng bạc cũng có thể lấy lại Hành Vũ Châu, lúc Di Hoành nhận Hành Vũ Châu, hai tay run lên rồi hình ảnh bỗng lần lượt hiện ra, sau khi cầm Hành Vũ Châu trong tay, đầu gối hắn mềm nhũn, cả hai hai đầu gối gần như chạm đất, dập đầu với Ngu Bán Bạch.

“Thật sao, có thể đưa cho ta thật sao?” Di Hoành ôm lấy viên Hành Vũ Châu, liên tục muốn xác nhận lại.

Ngu Bán Bạch gật đầu, Di Hoành đọng lại hai hàng nước mắt, bỏ Hành Vũ Châu vào ngực.

Lấy lại được Hành Vũ Châu, Di Hoành vui sướng đến nỗi giọng lạc đi, hắn đưa hai tay ra, chấp tay với Ngu Bán Bạch, òa khóc: “Tử Ngư công tử, sau này xiêm y của ngươi, A Hoành sẽ giặt thay ngươi.”

“Không cần không cần.” Ngu Bán Bạch thu hai tay về, cười ngượng ngùng.

“Tử Ngư công tử, đừng khách khí. Hôm nay A Hoành có một số việc, không thể tới quét dọn, ngày mai A Hoành sẽ trở về!” Di Hoành khóc lóc đi khỏi tiệm son phấn, tâm trạng hoàn toàn ổn định.

Nhân vật trong thành Dương Châu, tính tình ít nhiều có chút kỳ quái. Ngu Bán Bạch nhìn bóng lưng lúng túng của Di Hoành.

Nhưng rất nhanh Ngu Bán Bạch lại thay Di Hoành lo lắng.

Di Hoành không có lấy ô, ngộ nhỡ lát nữa mưa tới, mắc mưa sẽ dễ sinh bệnh đấy, sớm biết vậy đã cho hắn lấy ô theo.

Có điều sự lo lắng của Ngu Bán Bạch rất nhanh đã tan biến, sau một tiếng sấm vang, toàn bộ mây đen ở giữa đã tan đi hết, mặt trời bị mây đen che kín, lúc này đã ở cao tít tận trên không, tiếp tục tỏa ánh sáng mặt trời nóng rực.

Ánh sáng mặt trời chệch hướng sáng, chiếu thẳng đến cửa hàng son phấn.

Thôi được, ánh nắng chói như thế này, Ngu Bán Bạch càng không muốn mở tiệm.

Ngu Bán Bạch thấy ánh nắng mà tâm tình khó chịu, một tay che mặt, một tay đẩy xe lăn đi đóng cửa, nhưng có một nữ tử mặc váy xanh nhấc tay áo lên che khuôn mặt đang vội vã tiến đến.

Ngu Bán Bạch tạm thời chưa đóng cửa, còn nhường đường, để nữ tử tiến vào tiệm son phấn, nàng ta vẫn không buông tay xuống, đứng nơi khuất bóng, che che đậy đậy, hỏi: “Chỗ của Tử Ngư lang có phấn Trân Châu không?”

“Đương nhiên là có...” Cử chỉ của nữ tử kì lạ, Ngu Bán Bạch do dự đáp: “Không biết cô nương cần phấn Trân Châu để thoa mặt hay là loại có tác dụng khác.”

“Thoa mặt.” Nữ tử dừng một chút: “Cho ta một hộp.”

Ngu Bán Bạch không muốn tìm hiểu chuyện riêng tư của khách, nhưng cũng không khó đoán, nữ tử che mặt lại, bảy tám phần là do trên mặt có vấn đề.

Phấn Trân Châu có hiệu quả, nhưng không phải là đồ vật vạn năng, dùng sai, sẽ chỉ làm tình trạng vết thương trên da càng thêm nghiêm trọng.

Ngu Bán Bạch định nói ra lại nuốt vào bụng, sau khi nuốt vào bụng lại muốn nói ra ít lời, miệng chàng khép đi khép lại bảy tám lần, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, hỏi: “Không biết cô nương đang khó xử vì chuyện gì? Phấn Trân Châu tuy có hiệu quả kì diệu, nhưng nó giống như thuốc, cũng có ba phần độc, một khi dùng sai, chỉ sợ không hồi phục lại được. Có thể để Ngu mỗ nhìn mặt cô nương một chút hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play