Nhật kí tôi để lại cho cậu.

Chương 4: Nhật kí tôi để lại cho cậu [Hoàn].


1 năm


Người ta khi chết đi còn có người thương tiếc, còn tôi mất đi chẳng ai hay biết, cứ như vậy chìm vào bóng đêm. 

Người con trai dạy tôi biết đến con chữ đã rời đi, hôm nay tôi bắt đầu viết lại hành trình của mình trên cuốn vở mà cậu để lại. Cuốn vở đó là cuốn mà cậu đã nắm tay tôi chỉ tôi tập viết từng chữ một.

Tôi thức dậy chào đón đời bằng một đôi mắt thuần khiết thiện lương. Nhưng chết đi trong tay đã là một sinh mạng. Tôi hại chết nó rồi.

Nơi tôi ở không có dáng dấp của thiên thần, hạnh phúc không tồn tại ở nơi đây. Tôi chết đi không biết là tốt hay xấu, tôi chỉ biết tự mình đi tìm hạnh phúc. 

Giờ tôi mới thấy ngày tôi mở mắt thứ đón chào tôi không phải là tiếng cười, mà đó là địa ngục. 

Tôi sẽ ôm con chó đáng thương đó nằm ngoài trời xuân gió lộng, cứ nằm đó cho đến khi hơi thở biến tan, tôi chưa từng tồn tại ở nơi tối tăm ấy, chưa từng mãi mãi chưa từng.

Tôi muốn sạch sẽ, muốn lương thiện, muốn như cậu.

Tôi sẽ chết trong đêm nay, tôi cảm nhận được nó rồi. Ngay từ đầu cũng không có giấy khai sinh, không có gì hết, có lẽ tôi đã chết từ rất lâu rồi chứ không phải bây giờ. 

Tôi bất lương, tôi không trung thực, tôi cẩu thả tôi hôi hám tôi ngu ngốc. Trộm cắp tôi đã làm rồi, thân tôi lại một mớ hôi thối, bàn tay tôi đã nhuốm bẩn rồi. Nhưng lòng tôi rất vui vì gặp được cậu, gặp cậu để biết rằng thế gian này vẫn có người như cậu, vẫn có người có tấm lòng thiện lương, thì ra thế gian không cần phải trộm cắp như tôi, chỉ là khu tôi sống không có thiên thần. Mà cậu là người đầu tiên đem cho tôi những nhận thức về xung quanh, tôi sai rồi. 

Thanh Bình, cảm ơn cậu đã dạy tôi biết chữ, cuốn vở này để lại cho cậu, để lại cho thiên thần duy nhất trong cuộc đời mà tôi gặp được. 

Thanh Bình, rất vui vì gặp được cậu, tôi chết đi sẽ không còn thấy đau nữa, sẽ không còn những trận đòn đau đớn xương tủy, sẽ không còn bữa no bữa đói, trên đời này sẽ bớt đi một tên trộm cắp.

Tôi chết đi thật sự quá tốt ấy chứ, người ta sẽ không còn cảnh ra đường mà nơm nớp lo sợ. 

Đêm nay tôi sẽ chìm vào bóng đêm, tôi chỉ hi vọng người nhớ đến tôi sẽ là cậu. Đừng quên tôi, tôi chưa từng có bạn, đừng để tôi nằm ngoài trời lạnh lẽo nữa. 

Ngày tôi biết được ngoài kia có những đứa trẻ không giống như tôi thì đó là ngày mà tôi đau đớn nhất. Thì ra sống lâu trong cái khổ tôi không nhận ra cái khổ của mình nữa.

Thanh Bình, cuốn nhật kí này tôi để lại cho cậu. Xin cậu hãy nhớ đến tôi con người đã từng tồn tại.
.....

Đêm ấy, Nhã ra đi ôm bên tay là chú chó có cuộc đời giống mình. Bên tay phải vẫn còn giữ lại một vật gì đó, Nhã cứ giữ như vậy rất chặt cho đến sáng ngày hôm sau có một người đến lại gần mới buông lỏng ra. 

Đó là Thanh Bình, Thanh Bình mở bàn tay lẽo của Nhã ra mới biết thứ Nhã cầm chặt chính là cây que kem mà Thanh Bình đã mua cho Nhã. Phía bên tay phải, còn có cuốn vở cùng với cây bút mà suốt đêm qua Nhã đã viết để lại cho Thanh Bình.

Máu trên đầu người ăn xin ấy đã đông không còn chảy nữa, thân nhiệt quá lạnh lẽo của Nhã làm Thanh Bình đứng đó ôm xác mà khóc òa lên. Thanh Bình 10 tuổi còn Nhã thật ra cũng bằng tuổi nhưng vì không được dạy nên còn ngốc hơn cả Thanh Bình.

Ba mẹ Thanh Bình cầm một cái chăn ấm đắp lên người Nhã, họ cầu nguyện kiếp sau Nhã sẽ không khổ cực như vậy nữa. Cảnh sát đã đến nhưng hiện trường chỉ còn mình Nhã nằm ngoài trời lạnh lẽo, còn gã kia đã bỏ chạy trốn rồi.

Trên người Nhã khi khám nghiệm toàn là vết bầm tím, đầu bị chấn thương. Nhã chết trong tuyệt vọng và đau đớn. Nhã gửi lại kí ức vào nhật kí để lại cho Thanh Bình mang hi vọng rằng cậu ấy sẽ nhớ về Nhã nhớ về Nhã đã từng tồn tại trên cõi đời này.

Tro cốt của Nhã được Thanh Bình mang về giữ lại, giữ người ăn xin ấy trong ngôi nhà tươm tất, sạch sẽ mà trước giờ người ấy vẫn luôn ao ước ngưỡng mộ.

Dưới những dòng chữ mất thẩm mĩ của Nhã trong cuốn nhật kí, còn có thể thấy được những dòng chữ ngay thẳng mà Thanh Bình viết:

Cậu không dơ tôi cũng không sạch. 

Tôi đã nhìn thấy bạn, bất cứ ai hay kể cả một cô em gái nhỏ
Đèo trên người những vết xước tổn thương
Không rõ họ là ai, nơi ở hoặc lai lịch xứ sở
Chỉ biết họ một kiếp đời lang thang.

Tôi nhìn họ và họ cũng nhìn tôi
Những đôi mắt đen và lóng lánh
Chao ôi triệu tâm hồn và hàng triệu ước mơ
Liệu mai sau còn có thể sáng!?

Vĩnh biệt cậu, người con gái tên Nhã.

-HOÀN CHÍNH VĂN-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play