Sau khi trở lại ký túc xá của trường.

Tôi lục tung chiếc rương đồ của mình rất lâu và tìm thấy một hộp sao giấy mà năm đó Tống Từ để lại trên bàn cho tôi sau lễ tốt nghiệp.

Lúc đó, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi trở lại trường để thu dọn đồ đạc.

Nhìn thấy một hộp sao giấy cùng với bức thư màu tím đặt ở trên bàn.

Người viết thư rất là khoa trương, như sợ người khác không biết đây là thư tình vậy. Còn vẽ lên đó rất nhiều trái tim tình yêu nữa.

Tôi hỏi cô bạn ở quầy lễ tân những thứ này là của ai.

Cô ấy nói với tôi rằng những ngôi sao giấy là do Tống Từ mang đến, còn bức thư là của anh họ tôi.

Cơn ác mộng một lần nữa khiến tôi nghẹt thở.

Gương mặt bóng dầu cùng với ánh mắt dê xồm của anh họ khiến tôi buồn nôn.

Khi mới học cấp ba, tôi đã lấy hết can đảm khéo léo nói vấn đề này với dì.

Tôi hỏi bà ấy có thể đừng cho phép anh họ ra vào tầng hầm nơi tôi ở không.

Nhưng bà ấy chỉ trợn tròn mắt chằm chằm nhìn tôi: "Trần Nhược Nhược, mày quên đây là nhà của ai sao? Giai Minh chúng ta tự nhiên muốn đi đâu thì đi."

Nói xong bà ấy khinh bỉ nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới: “Nhìn cứ như con chuột sống dưới cống mà làm như mình hấp dẫn được nhiều người thích lắm ấy.”

Quả nhiên, ngày hôm sau, tôi lại bị thiếu mất một chiếc qu/ần lót nữa.

Tôi lén mượn điện thoại của cô giáo để gọi cho mẹ nhưng mẹ đã cúp máy khi nghe tiếng tôi khóc.

Chỉ vỏn vẹn để lại một câu: "Trần Nhược Nhược, mày họ Trần, tao họ Lý, chúng ta không có quan hệ gì hết, không ai quan tâm cảm xúc của mày đâu, cũng không ai yêu thương mày cả, mày đừng quấy rầy tao nữa."

Khi tôi gọi điện cho bố, ông ấy cho rằng tôi đang làm ầm lên, nói rằng con gái không nên đọc quá nhiều sách, càng đọc càng ngờ nghệch ra.

Nếu biết sớm như thế đã cho tôi nghỉ học đi làm, gả chồng sinh con rồi.

Tôi lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong và chăm chỉ học hành hơn.

Đồng thời bí mật khóa cửa tầng hầm lại.

Kết quả là hôm sau đi học về, tôi bị anh

họ và đám bạn của anh ấy chặn đầu ngõ.

“Đây là em gái ngoan của tôi, thấy thế nào, em ấy xinh không? "

Hai người ấy với ánh mắt xấu xa nhìn tôi.

Tôi siết chặt dây đeo cặp sách, run lên vì sợ hãi, vừa vùng vẫy vừa liều mạng chạy ra ngoài, thì nhìn thấy Tống Từ ở góc đường.

Hai chân mềm nhũn, ngã vào lòng cậu ấy.

Tống Từ uể oải cắn điếu thuốc, sợi dây chuyền bạc quanh cổ cậu ấy sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Giọng nói khàn khàn như đang cố nén lửa giận: "Bạn cùng bàn, vừa rồi tụi nó đụng vào tay nào của cậu?"

Lúc đó, tôi chỉ nghĩ mình thật may mắn khi gặp được Tống Từ ở một nơi hẻo lánh như vậy.

Tôi không biết là cậu ấy đã để ý tới sắc mặt lo lắng của tôi mấy hôm nay cho nên ngày nào cũng âm thầm theo tôi sau giờ học.

Anh họ tôi cùng bạn của hắn sau khi biết tôi và Tống Từ có quen biết, nhìn nhau trong vài giây rồi lao đến.

Tống Từ một tay kéo tôi về phía con ngõ nhỏ: "Bạn cùng bàn, cậu về nhà trước đi."

Tôi giả vờ bỏ đi, nhưng thực ra là bí mật tìm một nơi để trốn.

Chẳng mấy chốc, trong ngõ lần lượt vang lên những tiếng than khóc.

Mặt trời lặn, trên bầu trời một màu đỏ như máu, cơn gió hanh khô cũng dần lắng xuống.

Tống Từ chậm rãi đi ra ngoài, cúi đầu nhìn hai người nằm trên mặt đất.

"Sau này nếu như còn nhìn thấy tụi bây quấy rối nữ sinh, gặp một lần tao đ/ảnh ta một lần."

Anh họ và bọn bạn của hắn vừa khóc vừa gật đầu.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Tống Từ như thế này.

Có một luồng khí ớn lạnh đáng sợ truyền khắp người cậu ta.

Kể từ đó anh họ bớt phóng túng rất nhiều, cũng không còn viết cho tôi mấy tờ giấy kỳ kỳ quái quái nữa.

Không ngờ sau khi thi đại học xong, anh họ lại tiếp tục có những suy nghĩ không đứng đắn như vậy.

Tôi phẫn nộ từ đáy lòng, cầm bức thư lên và thẳng tay ném nó đi.

“Đừng để tôi nhìn thấy những thứ ghê tởm như vậy nữa!"

Khi tôi nói điều này, Tống Từ đang đứng ở ngoài cửa, trên mặt cắt không còn một giọt m/á/u.

Tôi cứ nghĩ cậu ấy đã quên hộp sao giấy, vội vàng mang lại chổ ngồi của cậu ấy.

Nhưng khi tôi ngước nhìn lên lần nữa, Tống Từ đã biến mất.

Vị thiếu gia này nghĩ sao là làm vậy, tôi cũng không quan tâm lắm.

Chỉ là cảm thấy có chút tiếc nuối.

Lần cuối gặp nhau, chúng tôi đến một câu chào tạm biệt đàng hoàng cũng không có.

Tôi mở điện thoại và đọc lại bức thư tình một cách cẩn thận.

Hóa ra năm mười bảy tuổi tôi từng nghĩ mình mặt phủ đầy bụi, hoang vắng cần cỗi, chắc là không ai quan tâm đến mình đâu, thật không ngờ rằng vẫn có một thiếu niên âm thầm dõi theo, xem như bảo bối.

Mẹ nhìn xem, mẹ lầm rồi, vẫn còn có người yêu tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play