Tôi không nhớ Lục Thần Khanh bắt đầu thích trêu đùa tôi như vậy từ lúc nào.

Ban đầu chỉ là trò đùa nhỏ, sau đó càng ngày càng tệ hại hơn.

Có một buổi trưa vang tiếng ve kêu, hắn cố ý cho tôi sai địa chỉ, bắt tôi đi tìm hắn suốt hai tiếng đồng hồ dưới cái nắng như thiêu như đốt.

Khi tôi tìm thấy hắn, hắn đang ngồi trên lan can sân bóng, sau lưng là trời xanh mây trắng, đồng tử màu hổ phách của hắn phản chiếu hình ảnh tôi đang thở hổn hển, khóe miệng hắn cong lên thành một vòng cung tinh tế.

"Tại sao cứ phải đi theo tôi như vậy?"

Tôi cảm thấy nụ cười khi đó của hắn quá rực rỡ.

"Bởi vì cậu đã cứu tôi, Lục Thần Khanh."

Trong phút chốc, nụ cười của hắn biến mất.

Hắn biết mình năm 13 tuổi vì cứu tôi mà bị lừa đá, cũng biết vì sao tôi vẫn luôn đi theo hắn.

Trên tay hắn cầm một chai nước khoáng, lúc đầu tôi không để ý, cho đến khi hắn vặn nắp chai, nước chảy từ trên đỉnh đầu tôi xuống.

Làm ướt hết tóc và quần áo.

Trời nóng cho nên thật ra thì cũng không lạnh lắm, thậm chí còn có chút mát mẻ, tôi đứng tại chỗ, cảm thấy mình bằng này tuổi rồi có lẽ chưa bao giờ thảm hại như vậy.

"Hiện tại còn muốn đi theo tôi không? Hửm?"

Rõ ràng giọng của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại tồi tệ như vậy.

Trong lòng tôi không ngừng tự nhủ, Lục Thần Khanh phẫu thuật 1 ngày 1 đêm, nếu như không cứu được thì hiện tại lưng tôi đã đang phải đeo cái mạng của hắn rồi.

Nhưng tôi vẫn không kìm được rùng mình, có lẽ là do bị nước lạnh chảy vào gáy.

Đêm đó, tôi phát sốt.

Khả năng mấy ngày trước bị cảm nhẹ, lại còn mặc quần áo ướt sũng về nhà, không sốt cao lắm, nhưng vẫn khiến tôi mê mê man man.

Tôi nằm trong chăn sụt sịt, sụt sịt một lúc bắt khóc lên, tôi nghĩ có lẽ là cơn sốt quá khó chịu, hoặc là tôi không kiên cường giống như tôi tưởng tượng.

Tôi nợ Lục Thần Khanh.

Tôi định dùng 10 năm để trả lại, trong thời gian này hắn làm gì tôi cũng không sao cả, bởi vì tôi nợ hắn.

Là tôi nợ hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play