Bước vào phủ tướng quân Mạc Âm choáng ngợp trước vẻ đẹp của phủ.

Tiêu Thiên Huyền gọi Đường Phong quản gia sắp xếp cho Mạc Âm đến phòng giặt đồ.
Mạc Âm vừa đến phòng giặt đồ đi nghế ngó xung quanh một vòng rồi có một nha hoàn bưng một chậu y phục tới đặt cạnh bể giặt đồ gọi Mạc Âm lại.
" Này người mới chỗ y phục này là của tướng quân ngươi giặt cẩn thận đừng để rách nếu không tướng quân trách phạt xuống ngươi liệu mà làm.

"
Nói xong nha hoàn rời đi để Mạc Âm một mình ở lại " Này! cũng...cũng quá nhiều y phục rồi a.

Đống này phải cao cả mét đấy chứ đùa.

"
Mạc Âm với tay lấy ghế rồi bắt đầu giặt, chỉ giặt được một, hai bộ y phục là bắt đầu mỏi tay thấy chán nản nhìn chỗ y phục kia.

Rồi lại đứng dậy tháo giày ra giặt y phục bằng chân.

Dù có giặt bằng chân cũng được hai bộ nhảy nhiều mệt rồi lại ngồi xuống lau mồ hôi đi.

Đang lau mồ hôi Mạc Âm nhìn chỗ y phục suy nghĩ gì đó rồi cười gian manh.
" Này thì bắt ta giặt y phục cho ngươi này.

Này thì làm khó ta đủ điều.

"
Đợi khi Tiêu Thiên Huyền ở bên ngoài về đúng lúc Mạc Âm đang rũ đồ phơi lên nhìn thấy Tiêu Thiên Huyền về liền chạy lại kéo hắn đến chỗ phơi y phục nói " Ô ! Đại nhân người về rồi sao! Người thấy ta có làm tốt nhiệm vụ được người giao không.

Tự nhiên ta thấy ta thật giỏi.

"

Thác Bạc đứng bên cạnh rút kiếm ra chĩa vào Mạc Âm nói " Giỏi cái con khỉ ngươi nhìn chỗ y phục ngươi giặt đi có thấy chỗ nào còn lành không! Rách nhiều như thế kia thì mặc kiểu gì.

Thôi để ta giết quách ngươi đi đỡ phiền phức.

"
Mạc Âm chạy ra sau Tiêu Thiên Huyền thò đầu ra nói rồi lại thụt vào trốn sau lưng Tiêu Thiên Huyền.

" Ngươi cứ đụng tí là đòi giết người vô tội, bộ ngươi bị ám ảnh giết người hả! "
" Ngươi mà vô tội thì còn ai có tội nữa ta phải giết ngươi.

"
Tiêu Thiên Huyền nhìn Thác Bạc nói " Lui xuống.

Rách rồi thì thôi sắp xếp cho cô ấy phụ trách cho cá ăn là được.

"
Thác Bạc lui xuống dẫn Mạc Âm đến hồ cá cảnh trong phủ.

Mạc Âm được đứng bên trên hồ ném thức ăn xuống cho cá.
Quá trình cho ăn hơi lâu Mạc Âm cầm đổ cả bịch xuống, đổ được một nửa rồi Đường quản gia sốt ruột chạy đến kéo Mạc Âm lại nâng bịch thức ăn cá lên chỉ chích Mạc Âm " Ngươi làm cái gì vậy ? Ngươi định để cho cá ăn đến nổ bụng ư ! Đây là những con cá mà tướng quân thích nhất tướng quân mà biết chắc lột da chúng ta ra quá.

Ngươi đúng là phá hoại.

"
Đường Phong tức giận kéo Mạc Âm đến nhà bếp " Từ nay ngươi làm việc ở đây đi.

Mau đi hầm cho tướng quân một bát cháo hạt sen đi.

"
Mạc Âm hăng hái " Được ! "
Cô bắt tay vào làm nhưng đến công đoạn nấu có chút sai sót để quá lửa nó bùng ra nổ tung nhà bếp.

Khói nghi ngút, cũng may không ai bị thương đi lần lượt ra ngoài.

Mạc Âm ra ngoài trên tay vẫn cầm cái bát bị vỡ cười tươi rói.

Thấy mọi người nhìn thì ngại ngùng gãi đầu nói " Cũng chỉ là xảy ra chút sự cố nhỏ thôi.

"
Mọi người không nói gì rời đi, Đường Phong tức giận quá chạy đi báo lại với Tiêu Thiên Huyền.

Mạc Âm ở lại hoang mang rồi vứt cái bát vỡ kia xuống cũng rời đi.
Tiêu Thiên Huyền cũng không nói gì chỉ bảo Đường Phong phạt tối không cho ăn.
Mạc Âm nghe bị phạt thì nằm nhoài trên giường " Ta vận động làm việc cả một ngày chăm chỉ như vậy mà lại phạt không cho ăn bữa tối.

Đúng là tiểu nhân vô sỉ chỉ nhân cơ hội là làm khó ta mà.

"
Qua bữa tối được một canh giờ Mạc Âm nằm trên giường cố ngủ để quên đi cơn đói nhưng đói quá không ngủ được.

Mở mắt ra nhìn đâu cũng là đồ ăn cô cắn một miếng vào thành giường làm răng đau điếng rồi lại ôm miệng nằm xuống nhắm mắt tưởng tượng ra vô vàn đồ ngon khóc dòng trong lòng thì thầm gọi tên mấy món cô yêu thích.

" Vịt quay, gà nướng còn có chân giò hầm ta đến đây.

"
Ba món kia như mọc chân Mạc Âm càng chạy gần mấy món ăn lại càng chạy ra xa.

Mạc Âm tức giận bật dậy " Không thể được cứ nhịn đói thế này chắc ta không sống đến ngày mai mất.

"
Mạc Âm leo xuống giường lén lút đi vào nhà bếp.

Cô mở chảo nào chảo nấy đều không còn đồ ăn cô thất vọng thân thể không còn một chút sức lực nào cố gắng lết đi ra ngoài đi dạo hóng gió cho quên cơn đói.

Mạc Âm đi đến hồ cá cầm bịch cám tung xuống cho cá.

Cá bơi lên đớp ăn Mạc Âm nhìn thấy thì hai mắt sáng cả lên cười đen tối.
Chỉ một lúc sau Mùi thơm cá nướng bay phất phưởng quanh hồ Mạc Âm nhìn mặt hồ và cá nướng liền cảm thấn " Ăn cá dưới phong cảnh hữu tình thật đặc sắc mà.

Ánh trăng buổi tối chiếu phản dưới mặt hồ thỉnh thoảng có cơn gió vi vu làm làn nước lay động lại càng là tuyệt sắc còn có cá nướng bên cạnh đúng là mỹ vị tuyệt cảnh mà.

"
Mạc Âm cầm con cá nướng lên ngửi rồi cười vui vẻ ăn nó " Tay nghề mình đúng là càng ngày càng lên.

"
Tiêu Thiên Huyền ngửi được mùi thơm của cá nướng liền đi tới hồ cá.

Thấy cô đang ngồi cạnh hồ ăn cá nướng chưa kịp nói gì Thác Bạc chạy lại chỗ Mạc Âm nhìn xuống hồ rồi nhìn chỗ cá nướng hỏi cô.
" Ngươi lấy mấy con cá này ở đâu ? "
Mạc Âm thản nhiên chỉ tay xuống hồ " Tất nhiên là dưới hồ này rồi chứu không thì còn ở đâu có cá nữa.

Phải công nhận cá dưới hồ ngon thật lại còn vừa được ăn cá vừa được ngắm phong cảnh.

"
Thác Bạc tức giận rút kiếm ra " Giám ăn cá cảnh của tướng quân giết không tha.

"
Mạc Âm thấy cảnh rút kiếm này quen quen nói " Này ngươi không thể cất kiếm đi được ư! Đụng tí là rút kiếm ra chém ta bộ không thấy chán hả lúc nào cũng đụng vào tướng quân phải giết đi cùng giết nướng cá cũng giết.

Đầu ngươi toàn là giết ta, ta làm gì đắc tội ngươi mà giết lắm thế.

"
Tiêu Thiên Huyền lần này cũng lên tiếng " Ăn rồi thì thôi mua con khác là được.

"
Thác Bạc ngoan ngoãn miễn cưỡng lùi về sau nhưng ánh mắt nhì Mạc Âm vẫn căm ghét.

Mạc Âm thè lưỡi tinh nghịch đắc ý.
Tiêu Thiên Huyền xoay người rời đi " Từ mai ngươi đến chuồng ngựa cho ngựa ăn.

"
Mạc Âm được một bữa đắc ý nên nhanh chóng vui vẻ đồng ý không một chút cằn nhằn nhưng cho đến ngày hôm sau.
Mạc Âm vừa nhét giấy vào hai lỗ mũi đeo bao tay dọn chuồng ngựa.

Bây giờ bắt đầu hối hận " Huhu như này thì cũng quá tội nghiệp ta đi.

Một đời anh minh giờ đi dọn chuồng ngựa nhưng công nhận thúi thật ta bịt mũi lại rồi mà vẫn ngửi thấy.

"
Tiêu Thiên Huyền đứng từ xa quan sát mọi hành động của cô tự nhiên nở một nụ cười nhẹ.

Thác Bạc nhìn thấy hỏi " Tướng quân có phải ngài đang cười ? "
Tiêu Thiên Huyền vội vã thẹn quá hoá giận nhìn Thác Bạc nói " Ngươi còn thời gian ở đây quan tâm mấy việc này? Còn không mau đi luyện tập.

"
Thác Bạc tủi thân thì thầm rời đi " Rõ ràng ta nhìn thấy tướng quân cười mà chẳng nhẽ ta lại nhìn nhầm ! "
Từ bên kho có một gia nô chạc tuổi Mạc Âm đang bưng chậu cỏ khô ra cho ngựa nhìn thấy Mạc Âm liền làm rơi chậu cỏ xuống..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play