-Trên đời này làm gì có đáng hay không đáng, chỉ có muốn hay không muốn thôi.
Nàng thở hắc ra đứng dậy, tiến lên phía trước vài bước rồi nhìn lên trời như để nhớ lại chuyện cũ.
-Cho dù lúc đó không vì lời hứa thì nơi đây còn có cô cô nên ta vẫn sẽ đến.
Nhắc đến Hạ hoàng hậu, khóe mắt nàng lại hơi ươn ướt, Y Vân lau vội rồi lại trưng bộ mặt vui vẻ.
-Mà thúc nghĩ thử xem nếu ta ở lại Đông Hạ thì làm sao được tận mắt nhìn thấy Trấn Định vương vang danh khắp Đại Chu?
Y Vân tiến lại chiếc ghế đá ngồi đối diện hắn, thanh âm như thể đắc ý về một thành tựu nào đó.
-Điều đó là đương nhiên
Hắn đưa bộ mặt tự đắc nhìn nàng.
Y Vân liền trao cho Chu Thiên Lăng cái nhìn đầy ghét bỏ.
-Tiếng tốt hay tiếng xấu thì còn chưa biết.
Đoạn nàng lại quay sang hướng khác, nhìn vào không gian xa xăm tựa như hồi tưởng.
Mới đó mà đã gần ba năm, thời gian trôi qua nhanh thật!
-Nhớ lại lúc ta ngồi trên kiệu hoa để đến vương phủ, người dân trên phố cứ luôn miệng nói Trấn Định vương tàn bạo, lãnh khốc còn lúc ở Đông Hạ phụ hoàng thì nói thúc tâm tư khó lường, quỷ kế đa đoan.
-Vậy theo cô...ta xấu xa tới mức đó?
Hắn không nghĩ cũng đoán được câu trả lời của nàng nhưng chẳng hiểu sao lại cứ thích hỏi.
Y Vân bĩu môi nhìn hắn sau đó tự nghịch nghịch tay áo của mình, mất một lúc mới nói:
-Từ khi sống ở vương phủ ta mới nhận ra thúc không xấu như những gì họ nói...Chu Thiên Lăng, trong mắt ta thúc chính là người tốt.
Hắn hơi bất ngờ với câu nói của Y Vân, nữ nhân này vậy mà nghĩ hắn là người tốt sao? Buồn cười thật!
-Con mắt nào của cô nhìn ra ta tốt?
Thiên Lăng chòm người áp sát mặt về phía trước, tò mò hỏi, Y Vân nghịch nghịch với tay áo rồi cúi xuống vẽ một vòng tròn trên bàn đá, thản nhiên đáp lại:
-Nếu như không tốt thì tại sao trong lúc mất trí nhớ thúc chăm sóc rồi bảo vệ ta chu toàn như vậy?...
-Còn nữa, khi ta trúng một dao của thích khách thúc có thể bỏ mặt ta mà? Cần gì nhọc lòng đi tìm thảo dược để cầm máu?
Động tác vẽ vời bỗng nhiên dừng lại, nàng ngước gương mặt thanh tú lên rồi lại tiếp tục:
-Chuyện của cô cô, mang danh là cháu gái nhưng ta chưa từng nhúng tay vào.
Từ đầu đến cuối đều là nhờ vả vào thúc.
Hắn vì hạnh phúc mà nụ cười còn chưa vội tắt, đợi lúc sau Trấn Định vương dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Y Vân, còn học đâu ra cái kiểu nói bóng nói gió:
-Ta tốt với cô không có nghĩa ta là người tốt, nhớ kỹ điều này.
-Thúc là người tốt, thúc phải công nhận điều này.
Chu Thiên Lăng nói gì Y Vân cũng đều bật lại.
Nếu là kẻ khác không biết kết cục sẽ thảm hại thế nào nhưng rất tiếc người này lại là vương phi.
Bởi thế mà nói Y Vân là đám mây mùa hạ hay là ánh nắng mùa đông cũng chẳng sai chút nào.
Nàng là đám mây mùa hạ che đi cái tính khí gắt gỏng tựa như mặt trời của Trấn Định vương.
Nàng là ánh nắng mùa đông sưởi ấm con người lạnh lẽo, đầy hàn khí của hắn.
-Nể tình ta là người tốt...cô có nên đổi xưng hô một chút không?
Y Vân hơi nghiêng đầu thắc mắc, ánh mắt như thể muốn hắn tiếp tục câu nói.
-Đừng gọi ta là Lăng thúc nữa.
-Trấn Định vương à, ta trẻ hơn ngài đến mười tuổi lận đấy.
Hai tiếng "thúc thúc" này hợp lý vô cùng.
Nói đoạn, Y Vân lại cúi đầu xuống, xoay xoay cái vòng Uyên Ương đang đeo trên tay.
Chu Thiên Lăng lúc này cũng đâu chịu thua, tiếp tục nói:
-Cô thấy có chú cháu nào mà lại hôn môi chưa?
Thời gian qua hắn tự cảm thấy bản thân đã vô cùng mặt dày, vô sỉ.
Thế cho nên để thốt ra câu nói này cũng chẳng có gì khó khăn cả.
-Th...
Nghe đến đây, nàng lập tức ngước mặt lên, chưa gì đầu mũi của cả hai đã chạm nhau, môi cách môi chỉ độ tầm vài phân.
Vốn định mắng hắn nhưng giờ Y Vân lại như bất động, hai mắt cứ chớp chớp nhìn Chu Thiên Lăng trông vô cùng đáng yêu.
-Công chúa, người...
Tú Linh không thấy bóng dáng của chủ tưt nên bèn đi ra hoa viên tìm kiếm.
Nào ngờ lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Công chúa của nàng và vị Trấn Định vương vương kia tiến triển tới vậy rồi sao?
Nghe tiếng của Tú Linh, Y Vân mới hoàng hồn, giật mình đứng dậy lùi ra phía sau một bước, tay chân luống cuống nói:
-H-hôn môi cái gì...cái đó...cái đó...là thúc gạt người, là thúc...thúc lừa gạt ta!
Gương mặt nàng đỏ ửng cả lên, vừa nói xong nàng chạy thật nhanh ra khỏi hậu viện trước sự ngơ ngác của Chu Thiên Lăng.
Hắn đưa tay sờ lên môi mình, tự lẩm bẩm rồi tự phì cười.
Y Vân nhanh chóng quay về phòng, Tú Linh thấy hai má nàng đỏ ửng liền lo lắng hỏi
-Công chúa không sao chứ?
-K-không..không sao.
Ta..ta muốn ngủ sớm.
-Ồ? Dạ, dạ.
Thanh âm này của thị nữ khiến nàng có chút không hài lòng.
-Ngươi ồ cái gì?
-Muội đâu có nói gì đâu chứ.
Tú Linh nhịn cười, hầu hạ công chúa của mình chải chuốt đầu tóc, cởi bỏ lớp ngoại y rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại thật khẽ.
Triệu Tuấn thấy vương phi và Tú Linh đi ra từ hoa viên, không biết có chuyện gì, tò mò nên bèn xem thử.
Ai ngờ lại thấy vương gia của mình ngồi ngây ngốc ở chiếc ghế đá.
Hắn tiến lại gần khẽ kêu hai tiếng "Vương gia" nhưng Chu Thiên Lăng lại không trả lời, mà chỉ cười cười còn đang tự nói cái gì đó.
Triệu Tuấn bèn huơ huơ tay trước mặt Trấn Định vương nhưng hình như ngài ấy không để ý đến.
Tâm tư của vị vương gia cao lãnh đã đi đâu mất rồi!
Còn Y Vân, nàng đắp tấm chăn lông cừu phủ qua đầu, cố gắng để ngủ nhưng mà chăng tài nào ngon giấc.
Cứ nhắm mắt là y như rằng trong đầu luôn hiện lên gương mặt hoàn mĩ của Chu Thiên Lăng.
Lúc này gần như vậy, tim đập nhanh cơ hồ như muốn nhảy ra ngoài.
Nàng ngồi dậy, lấy hai tay vỗ vỗ vào trán mình ngăn không được suy nghĩ lung tung, nhưng càng không muốn thì trong đầu lại càng hiện lên hình bóng của Chu Thiên Lăng.
Lúc nãy còn suy diễn hắn sẽ hôn vào môi mình sau đó sẽ giống như những lần trước...
Đúng là điên thật rồi!!!
-Y Vân ơi là Y Vân, đừng nghĩ lung tung nữa..