Qua được một lúc, lòng mắt Chu Thiên Lăng hiện lên tia buồn bã, ủ dột cất giọng:
-Chúng ta ra ngoài thôi.
Hắn thật ra chính là đang cảm thấy thất vọng.
Chẳng lẽ với nàng, chúng ta chỉ dừng lại ở "bằng hữu tốt" thôi sao?
Y Vân lại không nghĩ như vậy, nàng cứ ngỡ hắn buồn bã vì hôm nay là ngày giỗ.
Đột nhiên nhớ đến mẫu hậu và đệ đệ đã mất, Thuần An công chúa lại dấy lên đồng cảm, vội an ủi người nam nhân kia:
-Thúc đừng có buồn nữa, muốn khóc thì cứ khóc đi.
Chu Thiên Lăng lại bị câu nói này chọc làm cho buồn cười.
-Ta không có yếu đuối giống cô.
-Vậy thì cười lên đi, hôm nay là sinh thần mà.
Dừng lại một lúc, nàng trực tiếp kéo tay Chu Thiên Lăng đi ra hoa viên.
Đứng trước bụi lăng tiêu đã sắp tàn gần hết, Y Vân mới từ từ đưa tay kia ra trước.
-Tặng thúc nè.
Có đẹp không?
-Hửm?
Trấn Định vương có chút khó hiểu, hắn cầm lấy khăn tay mở ra xem thử.
Nhìn vào hình thêu mà bất giác bật cười lên thành tiếng.
-Cô thêu cái gì vậy?
-Mây và lăng tiêu.
Nói đoạn, Y Vân lại đưa ngón trỏ chỉ vào chỗ thêu trên khăn tay mà hào hứng tiếp tục:
-Đám mây này là ta, Hạ Y Vân.
Còn đóa hoa lăng tiêu này là thúc, Chu Thiên Lăng.
Không biết là vì cảm động hay vì buồn cười cái hình thêu mây và lăng tiêu mà Trấn Định vương càng lúc càng cười lớn.
-Mây và lăng tiêu?
Nhìn thái độ của hắn, Y Vân có chút không hài lòng liền giựt lại cái khăn tay kia, bĩu môi trách móc, nét mặt lộ rõ vẻ ấm ức:
-Không thích thì thôi.
Uổng công ta ngồi thêu cho thúc còn bị kim đâm vào tay nữa.
-Cái gì? Kim đâm vào tay? Có bị làm sao không? Mau đưa tay cho ta xem.
Y Vân liền thu tay một mực không đưa ra, hai mắt cũng nhìn sang hướng khác.
Chu Thiên Lăng đương nhiên biết ý nàng, liền ôn hòa mà cất giọng:
-Khăn tay này, đương nhiên là ta thích rồi...!Nhưng mà cô không biết thêu thùa hay may vá, sau này đừng làm như thế nữa.
Lỡ kim lại đâm vào tay thì làm sao?
Hắn lấy cái từ trong hai tay Y Vân, tiếp tục dịu dàng mà dỗ dành:
-Sinh thần những năm sau không tặng quà cũng được.
Bởi vì nàng đã là món quà quý giá nhất dành cho ta rồi!!!
Những năm trước, sinh thần đều day dứt quá khứ vậy mà năm nay chỉ vì được Y Vân tặng khăn tay thôi đã thấy Chu Thiên Lăng cười tủm tỉm cả ngày.
Tối đến vì để lấy lòng Trấn Định vương mà Cát Tường đã khổ cực để nấu món mì trường thọ.
Ai ngờ hắn đưa mắt nhìn bát mì đang nghi ngút khói rồi quay sang thuộc hạ:
-Triệu Tuấn, thưởng cho ngươi đó.
Nhưng Triệu Tuấn hiểu rõ, đây không phải thưởng mà là đỡ thay!
...
Mùa đông lại đến, tuyết cũng đã bắt đầu rơi.
Hôm nay Uyển Anh buồn chán, lại ghé qua phủ Trấn Định để tán gẫu cùng nàng.
Cát Tường là người mang trà lên, Y Vân nhìn nàng ta gương mặt không chút gợn sóng, chẳng để lộ chút biểu cảm nào.
Mấy ngày trước, Chu Thiên Lăng vô tình làm rơi chiếc khăn tay, Y Vân tận mắt nhìn thấy Cát Tường nhặt chiếc khăn đó lên cố tình muốn xé rách nó cũng may là nàng chạy đến lấy lại từ tay nàng ta kịp thời.
Có lần khác, Y Vân lại bắt gặp ánh mắt Cát Tường nhìn vào bức tranh Vu Cảnh Hiên vẽ.
Nó rất khác, hoàn toàn không hiện lên ý cười.
Nói chi xa xôi, mới ngày hôm qua trong lúc đi tìm Lâm Doãn cô cô, nàng lại nghe được cuộc nói chuyện giữa các tỳ nữ.
Y Vân tận tai nghe rõ nhân vật chính trong câu chuyện mà Cát Tường nói chính là bản thân.
Nội dung của những câu từ hoàn toàn không có ý tốt lành gì.
Rõ ràng thường ngày, nàng đối xử với ả đâu có tệ, giờ lại trở mặt?
Âm thanh tách trà chạm lên mặt bàn mới khiến Y Vân sựt tỉnh ra khỏi dòng hồi tưởng.
Nàng dõi mắt nhìn từng cử chỉ của Cát Tường, ả ta đặt tách trà lên cái bàn gỗ cạnh chỗ Chu Thiên Lăng ngồi, không biết vô tình hay cố ý lại quẹt nhẹ qua tay áo của vương gia.
Chỉ có vậy nhưng Y Vân lại tưởng tưởng ra khung cảnh Trấn Định vương sờ lên bàn tay của nàng ta rồi vân vê một lúc lâu.
Đột nhiên nàng lại nhắm mắt, cật lực lắc đầu để bỏ ý nghĩ kia ra khỏi đầu.
Ngươi suy diễn lung tung cái gì thế Y Vân? Tuyệt đối sẽ không có chuyện đó đâu! Không bao giờ!
Chắc chắn là không!
-Tỷ tỷ!
-Vân tỷ! Tỷ làm sao thế?
Thấy nàng ngồi trầm tư mãi mà chẳng nói lời nào, Uyển Anh bèn gọi lớn, đưa tay hơi lay người vương phi.
-H-hả...hả?
-Tỷ không khỏe à?
-Không có.
Y Vân hơi liếc mắt sang Chu Thiên Lăng, cơn bực tức trong lòng chẳng hiểu sao lại ập đến.
Cát Tường đụng vào tay áo sao thúc có thể dửng dưng như thế?
Đoạn nàng lại đưa tay đánh lên trán mà thầm nhắc nhở bản thân.
Ngươi bị cái gì nữa vậy Y Vân? Hắn có tình ý với ai thì liên quan gì đến ngươi?
Lúc trước cũng là ngươi hỏi hắn lý do vì sao không lập trắc phi.
Bây giờ hắn muốn đưa ai làm tiểu thiếp là quyền của hắn.
Không được để tâm! Không được để tâm!
Uyển Anh ngồi được thêm một lúc thì lại phải quay về cung.
Chu Thiên Lăng bảo nàng cứ ngồi trong đại sảnh còn hắn đích thân tiễn muội muội ra cổng.
Y Vân nhìn sang chỗ cửu công chúa ngồi lúc nãy, vô tình lại phát hiện ra một chiếc bông tai.
Có lẽ là Uyển Anh đã sơ ý làm rơi.
Nàng bèn đứng dậy nhặt nó lên định đem trả lại cho nàng cửu công chúa nào ngờ lại vô tình nghe được chuyện hay ho giữa hai huynh muội bọn họ.
-Bát ca, huynh không định nói cho tỷ ấy biết là Hạ hoàng hậu đang bị cấm túc ư?
-Việc ở hậu cung, biết nhiều quá cũng không tốt.
Có những chuyện không biết sẽ hay hơn.
Chuyện hậu cung đấu đá tranh giành, hôm nay thất sủng ngày mai phục sủng gì đó quá phức tạp và mưu mô.
Mà những điều đen tối kia, hắn lại không muốn Y Vân biết quá rõ.
Trấn Định vương và cửu công chúa đứng đấu lưng về phía nàng nên đương nhiên sẽ không phát hiện được Y Vân đã đứng phía sau.
Nàng ở một khoảng không quá xa cũng chẳng quá gần nên không nghe rõ nhưng đại khái vẫn hiểu nội dung trong từng lời hai người họ nói.
Cái gì mà cấm túc rồi Hạ hoàng hậu chứ.
Hạ hoàng hậu...chẳng phải là cô cô của nàng sao?
Y Vân tiến nhanh về phía trước, chụp lấy cánh tay Chu Thiên Lăng mà hỏi:
-Cô cô...cô cô của ta bị làm sao?
Uyển Anh bị tiếng nói của nàng làm cho giật mình, hơi xoay người lại, nụ cười trở nên gượng gạo hơn:
-T-tỷ...
-Của muội.
Vừa nói, Y Vân vừa đưa một tay về phía Uyển Anh.
Nhìn thấy vật trong lòng bàn tay, cơ hồ theo phạn xạ, cửu công chúa bèn đưa tay lên sờ vào một bên tai rồi mới nhận lấy nó.
Tiếp đến, Uyển Anh lại đưa mắt sang Chu Thiên Lăng.
-Về cung đi.
-Ờ...ờ...vậy muội về cung trước.
Đợi lúc chiếc xe ngựa lăn bánh, Y Vân lại một lần nữa lặp lại câu hỏi lúc nãy bằng thanh giọng gấp gáp:
-Cô cô của ta bị làm sao?
-Bà ấy bị thế nào?
Nàng nắm chặt hai cánh tay áo của Chu Thiên Lăng mà gặn hỏi.
Biết không thể giấu thêm được nữa, Trấn Định vương cũng đành nói thật:
-Hoàng hậu bị cấm túc...đã hơn mười ngày.
Ha, thảo nào mười ngày nay mỗi lần nàng nói muốn vào cung thì y như rằng hắn đều lấy đủ loại lý do để chối từ.
-Mười ngày? Vậy tại sao ngươi không nói cho ta biết? Bà ấy là cô cô ruột của ta mà.
Dừng lại một lúc, Y Vân đưa cho Chu Thiên Lăng một ánh nhìn đầy gắt gao, giọng điệu bình thản đến lạ:
-Hay ngươi nghĩ sau khi ta biết chuyện sẽ gửi thư về cho Đông Hạ...Sẽ làm giao hảo giữa hai nước bị rạn nứt cho nên ngươi không nói cho ta biết?
-Không phải.
Tính khí của nàng, Trấn Định vương còn lạ gì nữa.
Không thể giải thích nên hắn chỉ có thể đáp lại hai từ trên để phủ định.
Nhưng không dối lòng thì câu nói kia của vương phi cứ tựa như những cây ngân châm đâm vào tim Chu Thiên Lăng.
Mọi thứ hắn làm cho Y Vân đều là từ tâm, đều là vì hắn yêu nàng.
Nhưng chẳng lẽ, với nàng tất cả những gì hắn làm đều là vì lợi ích thôi ư?
Là tình yêu của Trấn Định vương chưa đủ lớn để chứng minh hay do Thuần An công chúa quá mức đa nghi và nhạy cảm?.