Y Vân bị nhốt trong phòng đến hết buổi tối.
Nàng ngồi bó gối vào góc, gục mặt nức nở, không ngừng gọi tên hắn.
Chu Thiên Lăng, ngươi ở đâu?
Mãi đến ngày hôm sau, Trấn Định vương mới tìm được đến Túy Hồng lâu nhưng trước đó cũng không dễ dàng gì mấy.
Diệp Sở Điền, đại công tử phủ thượng thư, hắn là tay chơi khét tiếng ở kinh thành Đại Chu.
Vừa thấy khách quý, Uông ma ma liền niềm nở đi ra đón tiếp:
-Ôi trời, Diệp công tử đến rồi.
Tôi gọi Tiểu Quyên Nhi đến hầu hạ công tử.
-Ma ma đợi đã, kỷ viện của bà không còn người mới à? Mấy người cũ bổn công tử chán rồi.
Uông ma ma do dự, trong lòng liền nghĩ đến cô gái vừa tiếp nhận hôm qua.
-Có thì có nhưng...cô ấy bị ngốc, sợ hầu hạ Diệp công tử không được chu đáo.
Diệp Sở Điền nghe đến người mới thì mắt sáng rỡ, hỏi lại:
-Ngốc? Nhưng mà người bà nói...đẹp không?
-Một đại mỹ nhân.
Câu nói ngắn gọn chỉ bốn từ nhưng khiến hắn thập phần hài lòng.
Ngốc cũng không sao, ngốc cũng có rất nhiều trò thú vị.
Diệp Sở Điền cao hứng lấy một thỏi vàng đặt vào tay Uông ma ma.
-Chọn người bà nói đi.
-Vâng vâng.
Bà giữ thỏi vàng ấy trong tay, thần sắc thập phần mừng rỡ.
Sau đó, dẫn đường cho hắn đến căn phòng đang giam giữ nàng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Y Vân cứ ngỡ đó là Chu Thiên Lăng.
Nào ngờ...
Cánh cửa dần đóng như ban đầu, để lại người nam nhân lạ mặt kia.
Nàng sợ hãi, nấc lên từng tiếng:
-Ngươi...ngươi là ai?
Diệp Sở Điền không thèm để ý đến câu hỏi mà chỉ chú tâm đến dung nhan của nàng rồi thốt lên một câu cảm thán:
-Quả nhiên xinh đẹp.
Dứt lời, hắn liếm mép một cái rồi tiến về phía giường.
Diệp Sở Điền kéo mạnh hai chân nàng khiến Y Vân nằm ngửa ra giường.
-Áaaa buông ra.
Mặc nàng la hét khóc lóc, hắn khống chế hai tay nàng trên đỉnh đầu, hít hà hương thơm từ hõm cổ nàng.
Trong đầu Y Vân liền hiện lên hai chữ "phải chạy", nàng giơ chân đá vào hạ bộ của Diệp Sở Điền.
Gương mặt hắn đau đớn, nhăn nhó tạm thời bỏ nàng ra, Y Vân nhận thấy cơ hội liền ngồi dậy chạy ra phía cửa nhưng tên họ Diệp kia lại nhanh hơn một bước.
Hắn nhịn cơn đau, đứng dậy tiến lên phía trước, trực tiếp dùng tay nắm tóc nàng kéo về phía mình khiến Y Vân nằm ngã ra sàn gỗ.
Nàng liên tục la hét gọi tên Chu Thiên Lăng.
-Cô ngốc à, không ai cứu cô được đâu.
Nói rồi, hắn mạnh bạo kéo cổ áo của nàng xuống quá nửa vai, khiến chiếc yếm đào bên trong lộ ra ngoài.
Diệp Sở Điền nắm hai tay Y Vân áp xuống mặt sàn.
-Ta là Thuần An công chúa, ngươi không được đụng vào ta.
-Ồ! Vậy bổn công tử chính là Trấn Định vương.
Diệp Sở Điền dùng giọng bỡn cợt để nói, hoàn toàn không tin nàng.
Dứt lời, hắn liền gục đầu hôn vào hõm vai, hít hà hương thơm từ thân thể nàng.
-Buông ta ra, hức...hức...Thiên Lăng...cứu ta.
Bọn họ là người xấu...hức...hức...
Trước đó một khắc, Triệu Tuấn cùng quân lính đã tìm ra được tung tích của vương phi.
Hắn mau chóng báo tin cho Chu Thiên Lăng:
-Vương gia, vương phi đang ở Túy Hồng lâu.
-Cái gì? Mau đến đó.
Nghe đến ba từ "Túy Hồng lâu", lòng Chu Thiên Lăng như lửa đốt, hắn ngay lập tức liền rời khỏi phủ.
Tú Linh cũng muốn đi cùng nhưng lại bị Triệu Tuấn ngăn cản:
-Nơi đó muội không đến được, ở lại phủ chờ tin tức đi.
Lúc này, Trấn Định vương cùng người của hắn đã bước vào đến Túy Hồng lâu, Uông ma ma nhìn y phục trên người của hắn thì liền biết không phải người tầm thường, niềm nở ra đón khách:
-Khách quan đợi một lát, ma ma sẽ gọi người đến phục vụ các vị.
-Y Vân đâu?
Chu Thiên Lăng sát khí bừng bừng, thanh giọng lạnh lẽo như băng.
Triệu Tuấn đứng phía sau liền thay lời cho vương gia:
-Hôm qua bà có thu nhận một cô gái...hơi ngốc một chút không?
Uông ma ma nghe thế thì chết sững, gương mặt lấm lét không dám nói.
Cánh tay vô lực làm rơi tách trà.
Cái tên Tiêu Dạ đáng chết, chẳng phải nói nữ nhân đó không có gốc gác ở kinh thành à?
-Có hay không?
Chu Thiên Lăng gằn lên từng tiếng, giận dữ đến cực độ, lập lại thêm một lần nữa:
-C.ó hay k.h.ô.n.g?
Trước sát khí của đoàn người, Uông ma ma buộc lòng gật đầu, đành phải dẫn bọn họ đến căn phòng mà nàng và Diệp Sở Điền đang ở trong.
Trấn Định vương trực tiếp dùng chân đá vào cánh cửa khiến nó bị mở bung ra.
Nghe thấy tiếng động, Diệp Sở Điền tạm thời dừng lại động tác, đứng dậy giọng điệu nhìn người nam nhân phía trước:
-Ngươi là kẻ nào dám tự tiện xông vào đây?
Thu vào tầm mắt Chu Thiên Lăng là Y Vân đang khóc lóc, nước mắt giàn giụa khắp gương mặt, xiêm y xộc xệch không chỉnh tề.
Hắn tức điên, nắm chặt tay thành nắm đấm, đôi mắt hiện lên tơ máu đỏ.
Trấn Định vương không phải đang tức giận mà chính là đang cuồng nộ!
Chu Thiên Lăng trực tiếp dùng chân đạp một cái đau điếng vào lồng ngực của tên công tử họ Diệp kia.
Sau đó, đi đến cởi áo choàng bên ngoài của mình khoác lên người nàng.
Y Vân nhắm chặt mắt vẫn nghĩ người đang ôm mình là tên họ Diệp kia thì không ngừng giãy giụa:
-Tránh ra, tránh ra, ngươi không được đụng vào ta.
-Bổn vương đến rồi, không ai làm gì cô hết, đừng sợ, đừng sợ.
Nghe được thanh âm quen thuộc, nàng mới dám mở mắt.
Nhìn thấy người đã đến, Y Vân nức nở trong lòng hắn:
-Thiên Lăng, sao bây giờ ngươi mới đến.
-Đừng sợ, đã có bổn vương ở đây.
Là bổn vương không tốt nên mới khiến cô gặp nguy hiểm.
Hắn ôm chặt nàng trong tay, khẽ vỗ về.
Nếu như lúc nãy hắn đến trễ một chút nữa thôi thì có phải đã bị tên súc sinh kia...thanh danh của nàng sẽ...thật không dám nghĩ đến.
Nhìn thấy hai cổ tay Y Vân đã thâm tím, in hằng dấu tay, Chu Thiên Lăng liền đưa ánh mắt chết chóc sang Diệp Sở Điền đang bị Triệu Tuấn bắt quỳ rạp trên đất.
Sau đó, hướng mắt lại về phía nàng, nhẹ nhàng cất giọng:
-Không sao hết, bổn vương đưa cô về nhà, chúng ta về nhà có được không?
Nói rồi, Chu Thiên Lăng trực tiếp bế nàng lên.
Trước khi rời khỏi không quên căn dặn Triệu Tuấn, lời nói thập phần tàn nhẫn không có một chút lưu tình:
-Chặt đứt hai cánh tay của hắn.
-Dạ.
Lúc hắn cất bước, Diệp Sở Điền hùng hổ lên tiếng, lời nói tựa hồ còn thập phần tự tin:
-Ngươi dám sao? Phụ thân của ta chính là thượng thư trong triều, ông ấy sẽ không tha cho ngươi.
-Vậy sao?
Thần sắc Chu Thiên Lăng vẫn không đổi, vô cùng bình thản cơ hồ như chẳng chút sợ hãi:
-Nếu Diệp thượng thư muốn bắt người, cứ bảo ông ta đem quân đến trước phủ Trấn Định mà bắt bổn vương.
Phủ Trấn Định? Không phải chứ?
Uông ma ma bắt gặp cái nhìn của Chu Thiên Lăng thì cúi cụp đầu, không rét mà run.
-Nhắm mắt lại.
Chu Thiên Lăng khẽ thì thầm với Y Vân rồi bế nàng rời khỏi Túy Hồng lâu.
Ngồi trên xe ngựa, hắn chỉnh lại y phục cho nàng, ôm Y Vân vào lòng mà ra sức dỗ dành:
-Là bổn vương không tốt, không chăm lo cho cô chu đáo..