Hôm nay là một ngày cuối thu.
Cái gió heo may đã bắt đầu nhường chỗ cho chút se lạnh của tiết trời lập đông.
Chu Thiên Lăng đưa nàng vào cung.
Cũng không phải tốt đẹp gì, chủ ý là muốn Hạ hoàng hậu thấy nàng vẫn tốt, không làm ảnh hưởng đến tiền triều.
Hắn đến Dưỡng Tâm điện, còn nàng đi về phía Phượng Nghi cung của cô cô.
Hai hôm trước, Chu Thiên Lăng đã lệnh người đến truyền tin nên Hạ Bạch Yến bèn cho các tần phi lui về cung sớm hơn một chút.
Ngồi ở noãn các, vừa nhìn thấy thân ảnh của Y Vân liền vội đứng dậy, cầm lấy hai tay nàng xem xét cẩn thận, lo lắng cất giọng:
-Gặp phải thích khách có bị làm sao không?
-Trừ vết thương ở sau vai thì không có sao hết, cô cô yên tâm.
Hạ Bạch Yến kéo tay nàng ngồi xuống ghế, đích thân châm trà, giọng điệu có chút không vui:
-Cô cô sợ nhất chính là câu yên tâm của con.
Y Vân chỉ mỉm cười, đưa tay với lấy một chiếc bánh hoa hồng.
-Vết thương có nặng không? Có để lại sẹo không?
Không đợi Y Vân đáp lời, Hạ hoàng hậu đứng dậy, đi về phía đông noãn các.
Một lúc sau bèn mang đến cho nàng một hộp cao liền sẹo.
-Những thứ này ở vương phủ không thiếu, cô cô đừng lo.
-Không lo làm sao được? Con là cháu gái của ta làm sao mà không lo lắng cho được.
Diệp Bích đỡ hoàng hậu ngồi xuống ghế, thần sắc bà trầm ổn khẽ nâng tách trà lên nhấp lấy một ngụm.
Cháu gái của bà khi ở Đông Hạ chưa từng bị thương, một vết xước nhỏ cũng chưa từng.
Vậy mà đến Đại Chu chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện.
Ngồi thêm một lúc, Hạ Bạch Yến đột nhiên nhớ đến hôm nay là sinh thần của Chu Thiên Lăng.
Bà khẽ nói điều này cho Y Vân, nàng có bất ngờ đến mấy kỳ thực cũng chỉ "ồ" lên một tiếng.
Sau đó liền đi sang chuyện khác cất giọng:
-Phải rồi cô cô, về chuyện ngọc bội, vẫn chưa có kết quả?
Từng chữ rơi vào tai khiến Hạ Bạch Yến có chút chột dạ nhưng rất nhanh liền lấy lại thần sắc trước đó, chậm rãi trả lời:
-Đã bao nhiêu năm rồi đột nhiên muốn tìm cũng cần phải có thời gian, con nóng lòng cái gì?
Nàng cũng chỉ là muốn biết ai là chủ nhân của miếng dạ minh châu.
Trả lại cho người đó, nói với họ một tiếng cảm ơn vì đã cứu mạng, một lời xin lỗi vì tự ý lấy ngọc bội.
Người Đông Hạ hứa thì ắt giữ lời, nàng từng hứa với y sẽ đến Đại Chu tìm lại người.
Âu đó cũng là một phần Y Vân muốn đến đây.
Nhưng dựa vào một chữ "Chu" trên ngọc bội e rằng tìm ngươi cũng khó.
Nhớ lại năm đó, phụ hoàng cùng đại ca đến Đại Chu, nàng một mực muốn đi theo nhưng không được.
nhất thời liền cải trang làm cung nữ trà trộn vào đoàn người.
Khi đến Đại Chu, cả hai người phụ hoàng và đại ca đều phải bàn chính sự.
Nàng một mình tìm đường đến ngự hoa viên, chẳng may sơ suất mà rơi xuống hồ nước lớn.
Cung nhân ở đó không biết bơi nên chỉ còn biết hô hoán cho người đến cứu.
Lúc ấy, có người nhảy xuống cứu nàng lên từ hồ nước lớn, từ đầu đến cuối không nghe y nói một lời.
Hai mắt Y Vân đỏ ửng, cay xè, nước mắt không ngừng chảy ra khiến khung cảnh cũng trở nên mờ mờ nên chẳng thể nhìn rõ dung nhan.
Tay nàng quờ quạng tình cờ sờ trúng ngọc bội của hắn liền nắm chặt lấy, trước khi ngất đi Y Vân cũng chỉ kịp nghe đám người kia kính cẩn gọi hai tiếng "vương gia".
-Vân nhi, vân nhi, con làm sao thế? Không khỏe à?
Hoàng hậu khẽ lây người Y Vân, nghe thấy thanh âm của cô cô khiến nàng choàng tỉnh, thoát khỏi dòng hồi tưởng.
-Con chỉ là nhớ lại chút chuyện cũ thôi.
Cả đời sau này của nàng đều phải ở Đại Chu cơ mà thôi thì cứ thong thả, khi nào biết được ân nhân năm xưa cũng được, không cần sốt ruột.
Một khắc sau, Chu Thiên Lăng xong việc liền lệnh người đến đón nàng.
Trước khi Y Vân rời đi, Hạ Bạch Yến liền quan tâm dặn dò:
-Sắp đến mùa đông nhớ phải mặc thêm áo, đừng để bị nhiễm phong hàn.
-Con biết rồi.
Nàng khẽ gật đầu một cái, trước khi quay đi liền nhớ ra có một chuyện vẫn chưa nói:
-Khi nào tuyết rơi, con sẽ vào cung cùng cô cô ngắm tuyết.
-Ôi trời, đã lâu thế rồi mà còn vẫn còn nhớ điều này.
Ngồi trên xe ngựa hồi phủ, Y Vân nghĩ đến lời của cô cô thì liền muốn hỏi Chu Thiên Lăng, nàng vờ ho vài cái rồi mới nói:
-Nghe nói...nghe nói hôm nay là sinh thần của ngươi.
Chu Thiên Lăng có chút ngây ngốc.
Sinh thần? À, suýt chút lại quên mất hôm nay là sinh thần của bản thân.
Không phải, nếu nói đúng hơn thì hôm nay chính là ngày giỗ của mẫu thân và đệ đệ hắn.
Chu Thiên Lăng chỉ một lòng nhớ đến hôm nay là ngày giỗ của mẹ và em mà quên mất đi hôm nay cũng là sinh thần của mình.
-Ngươi muốn ta tặng gì cho ngươi, nói đi.
Y Vân tròn xoe mắt nhìn hắn, mong đợi câu trả lời.
Nghe nàng nói thế, Chu Thiên Lăng trong lòng lại tự giễu cợt bản thân:
-Kẻ khắc chết hai mạng người mà cũng xứng để nhận quà?
Gương mặt hắn có chút thoáng buồn vì chuyện cũ nhưng rất nhanh liền cất giấu vào trong lòng, nhàn nhạt cất lời:
-Cô đừng gây phiền phức cho bổn vương, đó đã là quà rồi.
-Xí..