Sáng hôm sau,
Hôm nay, nàng cố tình ăn vận đơn giản nhất có thể.

Y phục màu hồng nhạt ôm trọn lấy thân hình mảnh khảnh, tay áo hẹp để thuận tiện cưỡi ngựa.

Mái tóc dài buộc gọn lên cao, gương mặt hôm nay không có một chút phấn son hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày.
Uyển Anh cho người dẫn ngựa ra ngoại thành sau đó chu đáo chuẩn bị thêm xe ngựa đến vương phủ để đón nàng.
-Ngựa tốt, ngựa tốt.
Ngựa cưỡi được cột ở thân cây, nàng đưa mắt quét nhìn con ngựa Uyển Anh đưa đến một cách tỉ mỉ sau đó vỗ tay khen ngợi.
Không giống với ngựa cưỡi ở Đông Hạ của nàng, con ngựa này có bộ lông màu nâu sậm bóng mượt.

Thân hình của nó khá cao lớn nhưng nhìn có vẻ ôn thuần, hiền lành.

Cái bờm cùng chiếc đuôi đen tuyền cứ phất phơ trong gió.
-Hay tỷ cưỡi ngựa trước để muội học hỏi đi.
-Ừm cũng được.
Từ ngày đến Đại Chu đến nay, Y Vân vẫn chưa có dịp trổ tài cưỡi ngựa nên đương nhiên vô cùng hứng thú.

Nàng đi đến bên con ngựa màu nâu kia khẽ vuốt ve tiếp cận nó sau đó là lấy cỏ từ từ đưa vào miệng nó.
Qua một hồi đợi chú ngựa ấy làm quen, nàng dứt khoát giẫm lên bàn đạp thành công trèo lên yên ngựa.

Nàng nắm chắc dây cương trong tay, lưng thẳng từ từ kéo căng dây ra giục ngựa chạy.

Nhìn nàng lúc này chẳng hề có chút son phấn như những nữ nhân khác nhưng lại toát lên cái thần thái rất thu hút, ẩn hiện vài phần kiêu ngạo.

Ngựa cứ phi trên đồng cỏ xanh mướt, tóc nàng cứ thế mà tung bay trong gió.

Nụ cười ấy dường như chẳng chút vướng bận những chuyện không vui.
Hết thảy những thao tác của nàng đều được Uyển Anh xem một cách chăm chú, nhìn Y Vân ngồi trên lưng ngựa càng khiến nàng cửu công chúa thêm ngưỡng mộ.
Một khắc sau, Y Vân vòng ngựa lại, giựt dây cương rồi từ từ rời khỏi lưng ngựa.
-Thế nào?
-Tỷ là nữ tử à không...sau bát ca, muội chưa từng thấy người nào giỏi như tỷ.
Được cửu công chúa tâng bốc lên tận mây xanh, Y Vân ngại ngùng cười khẽ:
-Tỷ không giỏi thế đâu.
-Bao nhiêu đó đủ rồi, đã đến giờ muội phải học cưỡi ngựa.
Y Vân vòng ra sau dùng hai tay đẩy Uyển Anh về phía ngựa cưỡi.

Nàng chu đáo giữ lấy đầu ngựa giúp Uyển Anh dễ dàng bước lên.

Sau đó, Y Vân lại lệnh cho Tú Linh dẫn ngựa để cửu công chúa làm quen với việc ngồi trên lưng ngựa.
-Uyển Anh, thả lỏng người ra.

Muội làm gì mà cứng đờ vậy?
Năm đó đại ca Hạ Nhất Nguyên dạy nàng thế nào thì hôm nay nàng đem hết tất cả dạy lại cho Uyển Anh.
-Đừng lóng ngóng, nắm chặt lấy dây cương.
Điệu bộ nghiêm túc của nàng Uyển Anh có phần không thích ứng kịp.

Vừa rồi với bây giờ giống như hai con người khác nhau, dáng vẻ này Uyển Anh có chút sợ hãi rồi.
-Tú Linh, ngươi có biết cưỡi ngựa không?
Cửu công chúa hơi cúi đầu khẽ hỏi nhỏ nàng thị nữ thân cân của Y Vân.
-Dạ, có biết một chút.

Là công chúa dạy cho nô tỳ.
-Hai người to nhỏ gì thế? Tập trung vào.
Gần một khắc sau, Y Vân đứng tựa người vào một thân cây cao lớn, hai tay khoanh trước ngực hết sức chăm chú nhìn Uyển Anh.
-Muội ngồi trên lưng ngựa đã quen rồi chứ?
-Ờ.
Uyển Anh vừa dứt lời, Y Vân tiến lên vài bước, không nóng không lạnh cất tiếng:
-Tú Linh, buông ra.
-Aaaa
Tú Linh làm theo lời Y Vân thì ngay tức khắc Uyển Anh đã sợ hãi cúi thấp người xuống muốn ôm lấy chú ngựa.
-Đừng có cứng ngắc thế kia.

-T-tỷ tỷ, chúng ta nghỉ một lát có được không?
Uyển Anh đưa khuôn mặt đáng thương nhìn nàng nhưng đáp lại chỉ là sự tuyệt tình của Y Vân:
-Khi nào muội biết cưỡi ngựa thì chúng ta sẽ dừng.
Cửu công chúa ủ dột cất tiếng:
-Nhưng nó khó hơn muội nghỉ.

Con ngựa này chẳng nghe lời của muội.
-Tỷ đã nói "nam nhân là người, nữ nhân cũng là người, cái gì nam nhân học được thì nữ nhân cũng phải học được".

Muội muốn học cưỡi ngựa rốt cuộc là vì cái gì, hãy nghĩ lại xem.
Nàng đưa mặt nhìn Uyển Anh thập phần nghiêm túc.

Nhìn thấy tiểu muội muội thoáng tia chần chừ, Y Vân liền bước lên hỏi nàng ta, lời nói mang vài phán nhắc nhở:
-Không phải vì không muốn bị người khác coi thường sao? Chỉ mới như vậy mà muội đã muốn bỏ cuộc?
Uyển Anh lại im lặng, Y Vân lúc này đã có đôi chút thiếu kiên nhẫn, nàng hơi lớn giọng:
-Năm mười một tuổi, tỷ học cưỡi ngựa cũng như muội bây giờ vô cùng sợ hãi.

Cuối cùng kết quả thế nào thì muội cũng thấy rồi đó.
-Nhưng...nhưng muội không có can đảm như tỷ.
Y Vân hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt điều chỉnh tâm trạng.

Lúc nhanh sau nàng mới dám cất giọng:
-Tỷ biết một câu rất hay "Can đảm không có nghĩa là không sợ hãi.

Can đảm là vẫn làm đến cùng, mặc cho nỗi sợ bủa vây."
-Lúc tỷ học cưỡi ngựa, đại ca của tỷ đã nói một câu.

Bây giờ tỷ nói lại câu đó với muội.

Uyển Anh nhìn nàng, trong đầu liền nghĩ "tỷ ấy khác quá".

Nhìn vào ánh mắt ấy của Y Vân, nàng dường như được tiếp thêm vài phần dũng khí.
-Muội tin muội làm được chắc chắn muội sẽ làm được.

Còn muốn nghỉ nữa không?
Cửu công chúa liên tục lắc đầu.

Nàng ta mỉm cười với nàng.

Y Vân hài lòng mà gật đầu liền cất giọng:
-Tiếp tục.
Đến cuối buổi chiều hôm ấy, khi hoàng hôn dần buông xuống Uyển Anh mới có thể biết cưỡi ngựa vài phần.

Nàng bước xuống yên ngựa, mệt mỏi nằm dài lên bãi cỏ.
Y Vân thấy thế bèn nằm ngay bên cạnh nàng ta.

Cả hai cùng đưa mắt nhìn bầu trời đang dần chuyển sang sắc đỏ.

Uyển Anh lại một lần nữa đưa mắt sang Y Vân, hồi tưởng lại khi nãy.
Khẩu khí ấy giống với bát ca quá! Y Vân tỷ tỷ cũng đáng sợ thế này ư?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play