Y Vân buồn chán ngồi chéo chân ở ghế, hai tay nhỏ nhắn không ngừng vỗ lên má, cật lực lắc đầu.
-Không thể nào, không thể nào.
Ai mà ngờ tửu lượng lại kém đến thế, chỉ uống có vài chén đã không biết trời trăng mây đất.

Nếu biết trước như vậy đã không uống rượu rồi.
-Tú Linh, sao hôm qua ngươi không cản ta?
-Muội có cản nhưng công chúa không nghe đó thôi.
Nàng ta vội xua tay, uất ức thanh minh cho bản thân.
-Vương phi, người có ở bên trong không?
-Là ai?
-Thuộc hạ của vương gia, Triệu Tuấn.
Nàng hất chiếc cằm nhỏ về phía cánh cửa.

Tú Linh hiểu ý bèn gật đầu đi đến mở ra.
-Tham kiến vương phi.
-Ừm.
Y Vân chống một tay lên bàn, đầu nghiêng nhẹ tựa vào cánh tay ấy, cố bày ra vẻ an tĩnh mà nhìn Triệu Tuấn, gật đầu một cách qua loa.

Nàng bây giờ chỉ muốn đào một cái hố sau đó chui vào đó.

Mất hết thể diện rồi.
-Có chuyện gì?
Giọng nàng biểu lộ ý không vui.

Triệu Tuấn cứ nghĩ là do mình chọc giận vương phi nên cứ đứng suy nghĩ mãi, quên luôn cả việc hồi lời nàng.
-Có chuyện gì?
Chủ tử nặng nề lặp lại câu hỏi, Tú Linh đứng bên cạnh bèn lớn tiếng gọi hắn:
-Triệu đại nhân! Triệu đại nhân!
-Hả? À...ừm...vương gia hạ lệnh...vương phi hãy ở yên trong Nam viện một tháng, chép "Nữ tắc" m-một trăm lần.
Nàng vừa nghe đến đây đã tức đến bốc khói, lập tức đứng phắt dậy, đập một cái thật mạnh xuống bàn.
-Không phục, ta là Thuần An công chúa của Đông Hạ, hắn không thể cấm túc ta.
-Biết là người sẽ không phục cho nên vương gí còn dặn thuộc hạ nói thêm một câu.
-Câu gì?
Y Vân lừ mắt nhìn Triệu Tuấn rồi quát.
-Vương phủ này do ngài ấy làm chủ.

Không còn gì nữa thuộc hạ xin phép cáo lui.
Dứt lời, hắn liền nhanh chóng rời khỏi phòng của nàng.

Giận cá chém thớt, phu thê nhà này thật là khó hầu hạ.
Tú Linh liền kéo tay áo nàng, dìu nàng ngồi xuống ghế, đưa trà cho nàng sau đó nhẹ nhàng nói:
-Công chúa.
Y Vân khẽ nâng tách trà, nhấp một ngụm xem như lấy lại bình tĩnh.

Nàng hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt điều hòa nhịp thở một lúc mới cất tiếng:
-Được, được lắm, ta nhịn, ta nhịn.
Năm ngày cứ thế trôi qua, nàng mặc dù không cam tâm nhưng vẫn phải miễn cưỡng ở yên trong phòng.

Mỗi bữa ăn đều có người mang vào, ngay cả cửa phòng hắn còn "chu đáo" phái người canh giữ.
Lúc đầu còn định xem ai lì hơn ai nhưng bây giờ nàng lại là người chịu thua trước.

Y Vân sai Tú Linh mài mực, chuần bị giấy viết.

Nàng ta thập phần ngạc nhiên nhưng cũng vâng lời chủ tử.
Y Vân chép "Nữ tắc" được hai lần thì liền buông bút, thầm chửi rủa Chu Thiên Lăng.
-Công chúa, người tiếp tục đi.
Tú Linh đứng bên cạnh mài mực bèn khuyên nhủ nàng.

Nghĩ lại cũng thật nực cười, khi còn ở Đông Hạ chưa từng có ai dám bắt nạt nàng vậy mà vừa đến Đại Chu liền bị hắn cấm túc một tháng.
Y Vân gắng sức lắm thì cũng chỉ chép được có năm lần.

Nàng lại một lần nữa đặt bút xuống, dùng chiếc khăn lau lau hai tay.
-Không viết nữa.

Tú Linh, ngươi đem sang cho hắn đi.

-Một trăm lần, bao nhiêu cũng chỉ...n-năm.
Nàng chậc lưỡi một cái, kiêu ngạo cất tiếng:
-Bổn công chúa chép năm lần "Nữ tắc" xem như là nể mặt của hắn lắm rồi.
Nhận thấy tia chần chừng trên gương mặt của thị nữ, nàng bèn cầm lấy sấp giấy, đi lại đứng trước cửa phòng.
-Mở cửa.
Hai tên thị vệ bên ngoài mở ra sau đó lại dùng tay ngăn lại.

Một trong hai tên cúi đầu cung kính nói:
-Vương phi đang bị cấm túc, xin đừng làm khó bọn nô tài.
-Ta đi nộp phạt, lý do như vậy được rồi chứ?
Y Vân hết sức kiên nhẫn, nói rõ từng câu từng chữ.
Hai người thị vệ nghe đến đó thì bốn mắt nhìn nhau sau đó cũng dần buông tay.

Nàng đi phía trước, Tú Linh theo ngay bên cạnh, hai nàng dọc theo con đường để đến thư phòng ở Đông viện.
Y Vân không gõ cửa cũng chẳng lên tiếng mà xông thẳng vào bên trong.

Chu Thiên Lăng đang ngồi ở bàn trà, nhìn thấy sấp giấy trong tay nàng thì trên mặt liền thoáng tia mỉa mai.
Nàng trực tiếp đi đến ném thẳng xuống bàn.

Mặt nhìn sang hướng khác, lạnh nhạt lên tiếng:
-Xem đi.
Chu Thiên Lăng nhìn qua một lượt, không rõ có tức giận hay không, lời nói vẫn hết sức bình thản:
-Cô coi lời nói của bổn vương là trò đùa?
-Chép năm lần đã là nể nang ngươi lắm rồi.
Cả hai đều đưa ánh mắt chẳng mấy hảo cảm mà nhìn đối phương, không ai chịu nhường ai.

Triệu Tuấn cùng Tú Linh biết thân biết phận bèn đứng sang một bên, cách xa phu thê hai người họ một thước.
Thần sắc Chu Thiên Lăng vẫn lạnh lùng, tựa như tảng đá không gì có thể lung chuyển, giọng điệu mang năm phần nhắc nhở:
-Dưới chân của cô chính là đất của nước Chu.

Nơi này là Đại Chu, không phải Đông Hạ kia của cô, đừng giở thói kiêu căng, hống hách.
-Bổn công chúa cứ kiêu căng, hống hách đó thì thế nào?
Y Vân nghênh mặt, giọng điệu thách thức vô cùng.

Hắn dường như không muốn đôi co nhiều lời với nàng, mắt nhìn vào quyển sách đang cầm trên tay, miệng tùy ý nói ra một câu:
-Vô phép vô tắc! Chẳng lẽ trước kia ở nhà mẫu thân cô không dạy dỗ cô đàng hoàng ư?
Tú Linh nghe vậy thì liền sửng sốt, đang yên đang lành sao lại nhắc đến mẹ của Y Vân.

Đó chính là tâm tư thầm kín nhất của nàng, là thứ khiến nàng dễ tổn thương nhất, chính là điều đại tối kỵ của Thuần An công chúa.
Y Vân trầm mặt, không gian rơi vào im ắng một lúc sau đó nàng tức giận tiến lên cầm lấy chén trà trên bàn ném mạnh xuống sàn nhà khiến nó vỡ tung tóe.
-Ta không có mẫu thân, không ai dạy ta như thế nào để trở thành nữ nhân.
Thanh âm của nàng đã trở nên nghẹn ngào.

Chu Thiên Lăng vì hành động vừa rồi của Y Vân làm cho bất ngờ, buộc phải ngước mặt lên.

Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, cả hai đều theo đuổi những dòng cảm xúc khác nhau.
Hắn nhận ra trong đôi mắt của Y Vân dường như đã ẩn chứa một tầng nước trực trào để rơi xuống.

Không đợi cho hắn kịp phản ứng, nàng liền xoay người chạy thật nhanh về Nam viện.

Trực tiếp đóng cửa lại, không để cho Tú Linh vào trong.
Tú Linh thấy thế có lẽ cũng đã quá quen thuộc, nàng ta khẽ thở dài:
-Lại như vậy nữa rồi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play