Đó chính là Thánh kỵ sĩ của giáo hội! Địa vị tôn quý chỉ đứng sau giáo chủ.
Nhưng hôm nay anh ta lại bị một người hầu nhỏ nhoi quát lớn, loại khuất nhục này có dùng nước khắp thiên hạ cũng không rửa sạch, anh ta thật muốn bóp chết thứ chướng mắt này, giống như bóp chết một con muỗi.
Nhưng anh ta lại không thể hành động thiếu suy nghĩ, đây chính là Thành Mansfeld, Hạ Dạ của Mansfeld có thực lực cường đại toàn bộ Âu cổ đều biết.
"Thực xin lỗi."
Orleans chỉ có thể xin lỗi.
Cả người anh ta căng chặt, mắt vàng gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ đang vui vẻ xem kịch, gằn từng chữ một như rít ra từ phổi.
——
"Vương huyết tộc vĩ đại, Orleans ta muốn đem tâm cùng lòng trung thành hiến dâng cho Liliane tiểu thư......" Khiến một Thánh kỵ sĩ sống nửa đời ở giáo hội kính xưng với huyết tộc, thật đúng là một khảo nghiệm.
"Phụt." Nhìn thần sắc hơi vặn vẹo của Orleans, mặt mày Tiên Tiên dần hớn hở, giống như người trước mặt đem lại cho nàng rất nhiều thú vui.
Người hầu: "Nhân loại, ngươi hình như rất không tình nguyện?" Tên này sao lại được thông qua thẩm tra vậy?
"Gọi tiểu thư làm gì, ngươi muốn gọi Liliane tiểu thư thì hãy gọi là —— chủ nhân!"
Người hầu tiếp tục quở trách Orleans, ngay sau đó lại nói với Tiên Tiên: "Liliane tiểu thư, tiểu nhân mãnh liệt kiến nghị ngài trừng phạt tên nhân loại này, để hắn nhớ thật kỹ uy nghiêm của ngài."
"Như vậy sao?" Tiên Tiên ho một tiếng, bày ra tư thái của mình.
Cằm khẽ nâng liếc Orleans, một tiếng quát khẽ đầy kiêu căng lập tức vang lên từ miệng thiếu nữ.
"Orleans, quỳ xuống!"
Cơ thể Orleans cứng lại, giống như khối hoá thạch vạn năm.
Người hầu đứng ở bên cạnh Tiên Tiên, hai mắt lạnh băng dán chặt lên người anh ta.
Trong tình thế này, Orleans thế đơn lực mỏng chậm rãi quỳ một gối xuống.
Tiên Tiên một bên đè lại góc váy một chân đá giày cao gót ra, ác liệt dùng đôi chân trắng như tuyết đạp lên mặt người đàn ông.
"Orleans, kêu hai tiếng chủ nhân đi?"
"......"
Thế giới của Orleans dần sụp đổ.
"Chủ, chủ nhân." Ba giây trong quá khứ như ba năm, cuối cùng, anh ta mặt đỏ tai hồng kêu lên. Sâu trong giọng nói tràn ngập áp lực lại mang theo ủy khuất cùng phẫn nộ không dễ phát hiện.
Liliane đã thay đổi, nàng vốn kiêu căng, giờ lại bị vấy bẩn không khác gì một tên huyết tộc.
Hiện tại nàng càng kiêu căng càng ác liệt hơn! Giống như một ma nữ biết mê hoặc lòng người!
Mặc kệ là khóe mắt nàng lộ ra nét quyến rũ, hay là nụ cười trong sáng của nàng, hoặc là bàn tay đang đặt ở vị trí quan trọng cùng hành động đạp lên mặt anh ta, đều có thể khiến người khác phẫn nộ cùng mê muội.
Nhìn nam nhân tóc vàng đang thất hồn lạc phách, Tiên Tiên vẫy tay với người hầu: "Ngươi đi xuống đi, như vậy là đủ rồi, ta muốn mang huyết hầu của mình trở về phòng."
"Vâng, Liliane tiểu thư." Người hầu cung kính lui xuống.
Tiên Tiên mang theo Orleans trở lại phòng.
Hiện tại là ban ngày, Hạ Dạ đã về quan tài ở tầng 5 ngủ một giấc.
Bức màn kéo ra, khuê phòng nàng sạch sẽ sáng ngời, viên hồng ngọc to lớn được đặt trên bàn trang điểm, trên giường cũng trải rất nhiều váy đỏ.
Cửa phòng đóng lại, Orleans lập tức ngồi dậy, đôi mắt mang theo phẫn nộ xẹt qua phòng, anh ta lớn tiếng trách cứ thiếu nữ sa đọa.
"Thì ra đây là nguyên nhân em thất hẹn! Liliane, thì ra em lại ham tài phú của huyết tộc!"
Tiên Tiên đá giày cao gót trên chân ra, chân đạp lên tấm thảm mềm mại, quay đầu cười với Orleans: "Anh tức giận? Orleans, anh yêu tôi sao? Không yêu tôi thì anh giận cái gì chứ, anh phải biết rằng tôi luôn luôn ác độc. Để anh leo cây thì làm sao, lần sau tôi vẫn sẽ làm như vậy thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT