Editor: Thập Bát Sơn Yêu 👾

———————

Vương triều Đại Chu, gió xuân đầu mùa se lạnh.

"Nương nương, nương nương, người tha cho nô tỳ đi! Nô tỳ không dám nữa!"

Trời còn chưa sáng, trong cung điện hoa lệ xa hoa đèn đuốc sáng trưng, một nữ tử thanh tú đáng yêu hai mắt rưng rưng quỳ gối phía sau một mỹ nhân cung trang, bi thương cất tiếng cầu xin.

Nàng ta thật vất vả mới cùng hoàng thượng ngủ một đêm, kết quả vừa mới tỉnh lại đã bị đưa tới Trích Tinh Cung của Hoàng Quý Phi Bạch Tiên Tiên, trong lòng làm sao có thể không hận?

Nàng ta hận Bạch Tiên Tiên muốn chết, nhưng nàng ta không dám nói ra, bởi vì Bạch Tiên Tiên thống lĩnh hậu cung, can thiệp triều chính, là một thế hệ yêu phi hoạ quốc dưới một người trên vạn người.

Bạch Tiên Tiên nghe vậy xoay người lại, lộ ra một khuôn mặt tuyệt sắc vô song: "Ngày bổn cung lên làm Hoàng Quý Phi đã từng nói, chỉ cần một ngày ta chưa chết, các ngươi đừng nghĩ có thể bò lên long sàng, hành vi đêm qua của ngươi là đang miệt thị bổn cung?"

Đôi môi màu đỏ như máu của nàng nhếch lên một độ cong trào phúng độ, so với yêu nghiệt còn họa thủy hơn.

Chỉ nghe nữ tử khí thế không đủ phản bác: "Nô tỳ làm sao dám miệt thị nương nương, đêm qua là bởi vì hoàng thượng hắn, hắn, háo sắc ——"

Bạch Tiên Tiên cười còn tươi hơn, vừa cười vừa khom lưng, ghét bỏ vỗ vỗ mặt nữ tử.

"Ngươi nhìn gương mặt này của bổn cung, tuyệt sắc khuynh thành. Ngươi nhìn lại gương mặt của mình đi, không biết còn tưởng rằng là cái tiện tì nào giặt quần áo trong cung, a, ngươi đúng thật là tiện tì, ý của ngươi là hoàng thượng không háo sắc của bổn cung, lại đi thích cháo nhạt nước sôi để nguội như ngươi?"

"Người tới, đem ả ta kéo xuống!"

Không cho giải thích, Bạch Tiên Tiên vung tay lên, hai gã thị vệ đi vào.

Nữ tử bị Bạch Tiên Tiên châm chọc hai mắt đỏ bừng, đột nhiên hét lớn: "Trong bụng ta hoài long chủng, hài tử của hoàng thượng, ngươi không thể giết ta!"

Mắt thấy Bạch Tiên Tiên mắt điếc tai ngơ, trong mắt nữ tử hiện lên hận ý dày đặc, lạnh giọng thét chói tai: "Bạch Tiên Tiên!! Ngươi là yêu phi, ngươi là tai họa hậu cung, can thiệp triều chính, gà mái báo sáng, ai cũng có thể giết chết, ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế, ngũ lôi oanh đỉnh, vĩnh viễn không được luân hồi!!!"

"Ầm vang ——"

Một tia sét âm trầm chợt bổ ra vào không trung, hai cánh cửa điện bị gió lớn thổi mở ra.

Một khắc trước khi Bạch Tiên Tiên bị tia sét đánh chết, đỉnh đầu rực sáng, một khuôn mặt tuyệt sắc càng thêm mỹ lệ.

Nàng phất tay áo rộng, xoay người nhìn về phía nữ tử, lãnh mị lên tiếng: "Bổn cung bất tử, ngươi vĩnh viễn làm nô! Mặc kệ là cả đời hay là mười đời, vĩnh viễn không đến lượt ngươi bò lên trên đầu bổn cung tác oai tác quái!"

Đây chính là tự tin của yêu phi nương nương vương triều Đại Chu!

==

Bạch Tiên Tiên căn bản không có cảm giác được thống khổ gì, liền đi vào trong không gian màu trắng của hệ thống.

Một đứa bé khoảng chừng sáu bảy tuổi, trên người mặc âu phục tiểu shota màu lam tiếp đãi nàng.

"Ký chủ cô khoẻ, tôi là hệ thống công lược anh trai: Ngân Hà, kế tiếp chúng ta sẽ ở chung một đoạn thời gian rất dài."

"Ngươi là hệ thống Ngân Hà?"

Bạch Tiên Tiên ngạc nhiên nhìn sô pha trong không gian hệ thống, bao gồm một thân quần áo của tiểu shota.

Nàng đỡ đỡ tóc mai của mình, trong lòng nghĩ yêu nghiệt này từ nơi nào tới, người đâu, mau đem hài tử quái dị này kéo xuống cho bổn cung.

Ngân Hà giống như hiểu rõ suy nghĩ của Bạch Tiên Tiên, khuôn mặt nhỏ đáng yêu chợt nhăn lại, thay đổi miệng lưỡi nói: "Nương nương, nơi này không phải là vương triều Đại Chu."

"??"

Bạch Tiên Tiên cảm thấy bản thân cần bình tĩnh một chút.

Ngân Hà phí không ít miệng lưỡi, mới giải thích rõ ràng cho cổ nhân thuần túy cái gì gọi là hệ thống.

"Ý của ngươi là...... Chỉ cần bổn cung thực hiện nhiệm vụ, ngươi có thể thực hiện bất kì nguyện vọng nào của ta?"

"Đúng vậy." Ngân Hà nói.

"Vậy ta có thể trở nên xinh đẹp hơn không? So với hiện tại càng đẹp hơn?"

Bạch Tiên Tiên sờ sờ khuôn mặt mình, một đôi mắt sáng đột nhiên mỉm cười nhìn Ngân Hà.

Ai cũng không biết Bạch Tiên Tiên có bao nhiêu chấp nhất với khuôn mặt mình, chỉ có sắc đẹp mới có thể mang lại cho nàng cảm giác an toàn.

Nàng không sợ chết, không sợ không có thân phận cao quý, chỉ sợ bản thân không đẹp.

Ngân Hà: "Thân là ký chủ của hệ thống công lược anh trai, ngài chỉ cần ở trong vị diện tiếp theo cứu vớt các anh trai điên cuồng biến thái...... Chỉ cần thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, ngài liền có thể trở nên xinh đẹp."

Ai cũng không thể ngăn cản nàng trở nên xinh đẹp!

Bạch Tiên Tiên vung tay lên: "Vậy còn không mau làm nhiệm vụ, chờ cái gì nữa?"

Ngân Hà đem cốt truyện nhiệm vụ tiếp theo giao cho nàng.

Ân oán của Bạch Tiên Tiên và Diệp Đình Thu một câu không thể nói hết.

Khi Diệp Đình Thu mười chín tuổi, cha hắn Diệp Sơn đem một đôi mẹ con mang về nhà, đôi mẹ con này hoàn toàn viết lại nhân sinh của Diệp Đình Thu.

Người quan trong nhất trong nhân sinh của Diệp Đình Thu chính là người mẹ đã mất sớm, mà theo như hắn tận mắt nhìn thấy —— mẹ là bị một cuộc điện thoại của tình nhân cha hắn bức đến nhảy lâu.

Cái tình nhân này, chính là mẹ kế mới của hắn.

Nhưng dưới sự bảo vệ của Diệp Sơn, hắn căn bản không có cách nào tiếp cận được mẹ kế, vì thế hắn chỉ có thể đem thù hận chuyển dời đến trên người em kế.

Từ nay về sau Diệp Đình Thu đối với Bạch Tiên Tiên rất tốt, chờ sau khi em gái toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, hắn uy hiếp cô, đánh cô, cầm tù cô ——

Càng bi thảm hơn là thiếu nữ Bạch Tiên Tiên mắc bệnh trầm cảm, bởi vì ban đầu Diệp Đình Thu đối xử tốt mà yêu hắn.

Bạch Tiên Tiên hăng say nhìn cốt truyện cẩu huyết này, nửa ngày mới hỏi: "Tiểu Ngân Hà, kết cục là gì?"

Ngân Hà: "Ngược đãi Bạch Tiên Tiên lâu rồi, do đó thiên phú y học của Diệp Đình Thu thức tỉnh, về sau lại trở thành một người bác sĩ, nhưng không phải là lương y như từ mẫu, mà là vì các thế lực đen tối làm việc tà y."

"Vậy Bạch Tiên Tiên đâu?"

Ngân Hà nói: "Lúc mười chín tuổi bị Diệp Đình Thu giải phẫu, thi thể bị ném vào biển rộng cho cá ăn."

Bạch Tiên Tiên: "Hừm..., thảm, nhiệm vụ của bổn cung là gì?"

"Nhiệm vụ đầu tiên: Làm Diệp Đình Thu yêu cô. Nhiệm vụ thứ hai: Làm Diệp Đình Thu trở thành một người lương y, mà không phải là tà y."

"Một vấn đề cuối cùng, mẹ hắn là bổn cung...... Mẹ ta hại chết sao?" Nàng hỏi.

"Không phải."

Nghe được Ngân Hà trả lời, trên khuôn mặt tuyệt sắc của Bạch Tiên Tiên hàm chứa một nụ cười thong dong.

Sắm vai một người em gái tự bế, làm anh kế bệnh kiều yêu mình.

Giống như cũng rất thú vị.

—————

Thập Bát Sơn Yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play