Tiếp đó, trong lúc tạm nghỉ, A Huy gọi Trần Nhượng vào hậu trường.
A Huy châm một điếu thuốc và hỏi Trần Nhượng: "Có muốn hút thuốc không?"
"Cho tôi một điếu."
Đây là lần đầu tiên trong đời Trần Nhượng hút thuốc, hắn nhanh chóng phì phèo rất thuần thục, khói thuốc che mất một nửa khuôn mặt kiêu ngạo của hắn.
Giọng nói của A Huy vang lên: "Trần Nhượng, tôi không biết cậu đã xảy ra những chuyện gì, nhưng bây giờ là đấu trường quốc gia, mỗi một phán đoán của cậu đều liên quan đến vận mệnh của toàn đội, mà hai trận đấu vừa rồi, cậu tổng cộng có mười lăm lần mắc lỗi, nếu không phải Hoàng Mậu có màn thể hiện hết sức phi thường ở vòng hai, các ngươi đã sớm bị thua cuộc rồi."
Trần Nhượng hít một hơi thuốc, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Nhìn vẻ mặt vô cảm của Trần Nhượng, cổ họng A Huy nghẹn lại, giọng nói có chút khàn khàn.
"Trần Nhượng, có lẽ cậu vẫn còn trẻ, trận đấu quốc gia này không là gì với cậu, nhưng đây là bước ngoặt lớn trong cuộc đời của tôi và cả mọi người. Một giải vô địch mùa hè này cũng sẽ không làm cho chiến đội Đế Vương của chúng ta huy hoàng kể từ nay về sau, nếu không giành được chức vô địch giải quốc gia, đội của chúng ta vẫn sẽ bị bỏ rơi."
"Cậu có thể bị các chiến đội lớn khác cướp đi, bởi vì cậu là thần R, nhưng chiến đội chúng ta một khi không có cậu, nếu bị giải tán thì sẽ không trở lại được nữa."
"Trần Nhượng, nhìn Hoàng Mậu, Tiểu Linh, A Hắc cùng Vương Hổ bọn họ lúc trước liều mạng huấn luyện cỡ nào cậu đều thấy. Bây giờ bọn họ đều tham gia trò chơi này bằng cả tính mạng, hy vọng cậu cũng có thể nghiêm túc với mọi người."
"Nói đến đây thôi, cậu ở chỗ này nghỉ ngơi mười phút, sau đó trở lại sân thi đấu đi."
A Huy búng tàn thuốc, xoay người rời đi.
Trần Nhượng cuối cùng cũng hút xong.
Những lời của A Huy hắn đều hiểu, nhưng hắn không thể kiểm soát được trái tim mình.
Từng phút từng giây hắn đều nghĩ đến Tiên Tiên, từng phút từng giây hắn đều nghĩ về tương lai.
Hắn không thể tưởng tượng được tương lai của họ.
Trần Nhượng cúi đầu, hai tay vuốt mặt.
Nhưng vào lúc này, gần đó phát ra một tiếng la thảm thiết.
Trần Nhượng quay đầu nhìn lại, là A Huy.
Bốn người của Hoàng Mậu đều đứng bên cạnh A Huy, Hoàng Mậu liên tục cúi đầu xin lỗi A Huy.
"Xin lỗi, A Huy! Tôi thực sự không đánh người... Chiến đội Tinh Nguyệt kia vu khống tôi, hiện tại điểm tổng hợp của bọn họ ngang với chúng ta, bọn họ liền gọi tôi đến... Sau đó, họ vu oan cho tôi việc đánh người."
"Thật xin lỗi A Huy, đáng lẽ tôi không nên đến đó, nhưng bọn họ khiêu khích tôi. Họ nói anh Nhượng vô dụng, nói chiến đội của chúng ta sẽ giải tán thôi, tôi thật sự nhịn không được, nên đã trở nên bốc đồng."
Trần Nhượng đi qua để rõ sự việc đã xảy ra.
Hoàng Mậu bị người của chiến đội Tinh Nguyệt gọi đến, trong lúc tranh chấp, Hoàng Mậu kích động nắm lấy cổ áo đối phương.
Còn chưa đánh người, nhưng chiến đội Tinh Nguyệt không biết xấu hổ cầm điện thoại quay lại, lại đem đoạn video này giao cho trọng tài.
Cho nên, Hoàng Mậu bị kết án, cấm thi đấu một tháng.
Trận đấu thứ ba rất quan trọng, Hoàng Mậu đã không được lên.
Một chiến đội năm người, và sẽ mất một nửa số điểm nếu người cầm đầu mất tích.
Chiến đội Đế Vương nhất định không thể vươn tới đỉnh. Đây là những gì mọi người nghĩ.
Trần Nhượng siết chặt nắm đấm, hắn cũng muốn đánh người.
Thế nhưng, hắn là đội trưởng, hắn phải thật bình tĩnh, hắn đã hứa vì Tiên Tiên mà đoạt cúp quán quân, đây là lời hứa của hắn, hắn quyết không nuốt lời.
"Chỉ có bốn người chúng ta, mở đầu bao vây chiến đội Tinh Nguyệt, giết người cầm đầu trước, sau đó diệt toàn đội." Ánh mắt Trần Nhượng tối sầm lại.
"Đừng buồn, em sẽ báo thù cho anh."
Lần đầu tiên ở trước mặt toàn đội, Tiểu Linh cúi đầu hôn lên trán Hoàng Mậu an ủi, sau đó đi theo Trần Nhượng trở lại đấu trường.
———
Chiến đội Đế Vương ở trên sân so tài xin được phép thi đấu trận cuối cùng chỉ với bốn người.
Yêu cầu được thông qua.
Bắt đầu trận thi đấu, Trần Nhượng mang theo Tiểu Linh chống đỡ với chiến đội Tinh Nguyệt, 4v5, chỉ cần vạch ra chiến thuật tốt, chiến đội Đế Vương có thể dành phần thắng.
Có thể Tiểu Linh nóng lòng trả thù cho Hoàng Mậu nên đã trực tiếp ra tay, dùng một đấu hai.
Trần Nhượng giận dữ kêu anh ấy dừng lại, ánh mắt Tiểu Linh chuyên chú nhìn màn hình, nắm chặt con chuột lạnh lùng lên tiếng: "Xin lỗi đội trưởng, tôi sợ cậu không có cách nào báo thù cho Mậu Mậu, chúng ta đều phải chết."
Hai trận trước Trần Nhượng mắc sai lầm, đã làm cho Tiểu Linh mất đi lòng tin đối với hắn.
Mới chỉ hai phút đầu: [Zero, loại.]
Trận đấu còn lại 94 người chơi.
Chiến đội Đế Vương và Tinh Nguyệt mỗi bên còn dư lại ba người chơi, hai đội gặp nhau trên con đường hẹp.
Thật may là A Hắc và Vương Hổ coi như nghe lời, Trần Nhượng tỉnh táo chỉ huy bọn họ, cuối cùng A Hắc hi sinh tiêu diệt toàn bộ đối phương.
Chiến đội Tinh Nguyệt mà mọi người đề cử cho vị trí hạng nhất đã hoàn toàn rớt xuống.
Trần Nhượng mang Vương Hổ tiếp tục chinh chiến, bọn họ lục soát từ lầu một tới lầu năm, Vương Hổ vì giúp Trần Nhượng dò đường mà bị một chiến đội vây công.
[Tiger, loại.]
Trần Nhượng núp ở bên trong góc, lặng lẽ bóp cò súng lục.
Hắn lạnh băng nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh đèn rọi lên gò má hắn làm cho hắn thêm phần lạnh lùng.
Đoàng đoàng đoàng, một phát trúng đầu!
Ở bên chiến đội Đế Vương chỉ còn lại một người là Trần Nhượng.
Trong thoáng chốc Trần Nhượng giống như trở lại mùa hè bốn năm trước, phát hiện ba mình gặp tai nạn xe cộ, trở thành một thiếu niên nhỏ yếu tứ cố vô thân.
Lúc chạy đến đoạn đường xảy ra tai nạn xe cộ kia, là đoạn đường dài nhất trong đời hắn phải đi.
Mồ hôi chả vào trong hốc mắt hắn, lại từ hốc mắt hắn rơi xuống.
Hắn mệt quá, hắn không muốn chiến đầu nữa!
Ước mơ gì chứ, giấc mộng cái gì, hắn căn bản không có!
Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc xuyên qua tiếng huyên náo của mọi người, xuyên qua tai nghe, lọt vào trong lỗ tai hắn.
"Anh, cố gắng lên!"
Trần Nhượng như có thần giao cách cảm mà ngẩng đầu, trong tầm mắt của hắn nhìn thấy được Bạch Tiên Tiên đang đứng ở phía trước sân thi đấu.
Trên đầu cô gái đeo băng, sắc môi tái nhợt, hai tay run rẩy nhưng kiên định giơ một tấm ảnh to lên.
Tấm hình kia là Trần Nhượng ở trong cuộc thi đấu mùa hè mà Bạch Tiên Tiên chụp cho hắn.
Cô đã đi tới một tiệm chụp ảnh để phóng to bức hình rồi mang tới sân thi đấu.
Mặc dù tiếng người ồn ào, trong tai nghe toàn là âm thanh trò chơi, thế nhưng giọng nói của cô thì Trần Nhượng hoàn toàn nghe được.
Em là thiên sứ cứu chuộc cả cuộc đời anh!
Hắn cũng không phải một thân một mình, có đủ loại khó khăn và nguy hiểm nhưng cô đã ở đó để cùng hắn vượt qua khó khăn gian khổ.
Hắn nhất định phải đem cúp hạng nhất về cho Tiên Tiên.
Cảm giác ấm áp ngưng tụ ở trong hốc mắt Trần Nhượng, hắn cắn chặt răng, cúi đầu nhìn về màn hình, một người mạnh mẽ ở trong cuộc tranh tài gắng gượng mở một con đường máu!
Chữ [King] và hình ảnh Trần Nhượng được phát lên trên màn ảnh.
Trận đấu hôm nay thật sự quá thăng trầm, bình luận viên hưng phấn lớn tiếng tuyên bố: "Tổng điểm ba trận, chiến đội Đế Vương dẫn đầu!"
A Huy ở phía sau đài nhảy cẫng lên, lệ nóng quanh tròng không dám tin vào mắt mình.
Tiểu Linh đứng ngẩn ngơ, cuối cùng khẽ cắn răng nói với Hoàng Mậu: "Lát nữa tôi sẽ nói xin lỗi với đội trưởng, một mình cậu ấy cũng có thể giành được hạng nhất ở mục đoàn đội, sai lầm trước kia rõ ràng là do chúng ta kéo chân sau!"
Thật là thế này đúng không?
Thắng trận thi đấu, Trần Nhượng hất con chuột ra, lập tức tìm được cô gái đang đợi ở phía sau đài.
Ước mơ, niềm tin, ý chí, vinh quang và giải nhất cũng bởi vì cô gái này mà có.
Hắn đã không còn thuộc về mình.
Mà là thuộc về cô.
"Tiên Tiên..."
Trần Nhượng ôm Bạch Tiên Tiên, vẻ mặt bướng bỉnh lần đầu lộ ra chút yếu ớt.
Đem đầu vùi trong bả vai của cô, hắn nghẹn ngào nói: "Anh yêu em! Cho dù em không thương anh, anh cũng vẫn yêu em, cho dù em có ghét anh, anh cũng vẫn yêu em. Đồ ăn là của em, còn anh cũng là của em, em có thể... Yêu anh không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT