Bộ Tiểu Ngạn không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, ý thức cứ như trôi nổi trong vũ trụ thuở sơ khai, nhưng lại rất rõ những lời tự nói với bản thân.
Tô Tín Diệp đã đúng.
Lý do chị ấy siết cổ mình đến ngất đi, bởi vì mình chỉ làm vướng chân. Nếu như lúc đó mình thật sự ngất đi, không có chạy tới, thì Tân sẽ không phải chịu phát súng đó. Nếu như cậu ấy không đỡ phát súng đó, cậu ấy sẽ không rơi xuống.......cậu ấy sẽ không.....
Tân!!!
Đột nhiên tỉnh dậy, Bộ Tiểu Ngạn thấy toàn thân đau nhức, cổ được băng cố định, nóng rát.
Đây là....bệnh viện?
Bộ Tiểu Ngạn đổ mồ hôi lạnh, thở dốc, hai mắt bất động nhìn chằm chằm trần nhà. Không khí dường như quá mức mỏng manh, hoàn cảnh xa lạ khiến người ta buồn nôn, làm nàng sắp phát điên.
Tân đâu!
Bộ Tiểu Ngạn bước xuống giường, đi về phía cửa.
Tân ở đâu? Cậu ấy đâu? Không phải chết rồi chứ! Chẳng phải cậu nói luôn ở bên mình sao? Tại sao nói đi là đi?
Cửa vừa mở, Bộ Tiểu Ngạn liền cảm thấy nặng đầu ngã về trước, may mắn có một nữ ý tá đi qua kịp thời đỡ lấy nàng, nên nàng không bị thương.
"Cô ơi, cô bị thương nặng, phải cố gắng nghỉ ngơi." - Y tá nhỏ thấy Bộ Tiểu Ngạn toàn thân rã rời, nhưng vẫn cố gắng muốn đi. Nhíu mày một chút, hầu như ôm trọn nàng để giữ nàng lại.
"Để tôi đi....để tôi đi...." - Bộ Tiểu Ngạn không ngừng nói câu này, cơ thể mỏng manh nhưng lại đầy sức mạnh, cho dù bị thương nặng nhưng y tá nhỏ cũng bị nàng kéo theo. Y tá kêu lên hỗ trợ, vài bác sĩ trẻ chạy tới, đưa Bộ Tiểu Ngạn về giường.
Bác sĩ cho nàng thuốc an thần, Bộ Tiểu Ngạn cảm thấy cơ thể nhẹ như bông, ánh mắt trống rỗng. Ngay khi ý thức sắp rời xa, đột nhiên một giọng nói quen thuộc gọi nàng.
"Tiểu Ngạn....."
Bộ Tiểu Ngạn chầm chậm quay đầu, cô gái có mái tóc xoăn, đeo kính, dù đã 26 tuổi nhưng khuôn mặt vẫn rất trẻ, cứ như chưa hề trưởng thành. Nhưng nét mặt đáng yêu đó, lúc này đang tràn đầy đau đớn.
"Trần Quả...." - Bộ Tiểu Ngạn gọi xong thì hôn mê.
Khi Bộ Tiểu Ngạn tỉnh lại thì trời đã tối, phòng bệnh rất mờ rất mờ, chỉ có vài tia sáng từ ánh trăng lọt qua khe cửa, chiếu lên cơ thể nàng. Bộ Tiểu Ngạn cảm giác đầu như bị tảng đá lớn đè lên, nhưng nàng vẫn nhận ra đó chính là người bạn từ thuở nhỏ của mình, đã lâu không gặp, Trần Quả.
Trần Quả ngủ thiếp đi trên ghế, nét mặt trẻ con kia khi ngủ không có chút sát thương, nhìn thật ngốc chỉ muốn nhéo một cái. Bộ Tiểu Ngạn nhúc nhích, Trần Quả giật mình thức dậy, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Ngạn, cậu thấy đỡ hơn chưa?"
Bộ Tiểu Ngạn yếu ớt nhìn Trần Quả rất lâu, môi mấy máy, nhưng không nói gì.
Bộ Tiểu Ngạn nhất thời hoảng hốt, tại sao lại cảm giác như quay ngược thời gian, bên cạnh nàng có Trần Quả, một Trần Quả từ nhỏ đến lớn chưa hề thay đổi. Vẫn cái kiểu tóc đó, vẫn khuôn mặt xinh đẹp chỉ to bằng lòng bàn tay, vẫn cái dáng nhíu mày và nét mặt đau lòng đó.
Trần Quả thấy Bộ Tiểu Ngạn chỉ nhìn mà không nói gì, giọng nói càng nhẹ hơn: "Tiểu Ngạn, muốn uống nước không? Mình lấy cho cậu." - Nói xong liền muốn đứng dậy, Bộ Tiểu Ngạn dùng âm thanh yếu ớt gọi nàng:
"Trần Quả....."
Trần Quả quay đầu: "Tiểu Ngạn, sao vậy?"
Bộ Tiểu Ngạn đưa tay kéo tay Trần Quả, hình như đang lẩm bẩm cái gì đó, vì quá nhỏ nên Trần Quả phải cúi xuống mới nghe rõ. Chợt thấy Bộ Tiểu Ngạn đang khóc.
"Tiểu Ngạn, đừng khóc....." - Trần Quả thêm đau lòng, dù Bộ Tiểu Ngạn rất yếu đuối, nhưng bên trong lại rất quật cường. Trải qua rất nhiều chuyện có thể làm một người sụp đổ, nhưng cô vẫn kiên cường, thậm chí vì không muốn liên lụy đến ai mà dứt khoát rời đi.
Nhưng giờ phút này, Bộ Tiểu Ngạn khóc như một đứa trẻ, thật bất lực.......Thật ra, một người kiên cường đến mấy cũng sẽ có lúc yếu đuối, sẽ cần một cái ôm.
Trần Quả dùng sức ôm Bộ Tiểu Ngạn vào lòng, Bộ Tiểu Ngạn cảm giác được cái ôm của cô rất chặt, hai tay ôm siết lấy nàng, chặt đến mức toàn thân nàng đau nhức. Bộ Tiểu Ngạn không muốn kiềm chế nữa, đã kiềm nén quá lâu rồi, cứ để những cảm xúc nguyên thủy nhất được giải phóng, sụp đổ triệt để.
Thật ra, mình vẫn chính là mình. Tân, trước khi gặp cậu, mình là một thứ xui xẻo, tồn tại trên đời chỉ để cướp đi hạnh phúc và sinh mạng của người khác. Cậu đã dũng cảm đến gần mình, che chở mình. Dù Tô Tín Diệp nói, mình chỉ quá nhạy cảm với cái chết, nhưng cuối cùng cậu cũng vì mình mà........ Mặc kệ sự thật là gì, kết quả vẫn chỉ như thế --- nếu cậu không gặp mình, thì cậu sẽ không xảy ra chuyện.
Cuối cùng, vẫn là mình hại cậu......
Mình hại cậu thảm như vậy, còn mặt mũi nào sống trên đời nữa?
Không biết khóc bao lâu, Bộ Tiểu Ngạn ở trong lòng Trần Quả thiếp đi. Trần Quả dìu cô nằm xuống, đắp chăn, chỉnh sửa từng góc. Nàng đứng thẳng, khom lưng quá lâu nên bị đau. Nàng nhẹ nhàng đi tới cửa sổ, lấy kính xuống, lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau nước mắt.
Ánh trăng đêm nay vẫn lạnh đến tàn nhẫn, chiếu xuống cặp kính của Trần Quả, phản xạ ra một màu lạnh.
Trần Quả buồn bã nhìn trăng, rất nhiều đêm như vậy, nàng chỉ có ánh trăng làm bạn. Đáng tiếc thay, vầng kia chia cho dù cô đơn, nhưng nàng vẫn chỉ có thể ngắm nhìn. Không biết vào lúc này, có bao nhiêu người giống nàng, đều nhìn về ánh sáng đó.
Một tuần sau, Bộ Tiểu Ngạn khỏe hơn, có thể tự xuống giường, nhưng cơ thể vẫn rất yếu, đi chưa được 200m. Nhiều lần như vậy, đều là do Trần Quả đưa Bộ Tiểu Ngạn về phòng bệnh. Nhưng mỗi lần đưa nàng về, lầu sau nàng vẫn chạy ra ngoài, Trần Quả thật sự bất lực đến đau lòng: "Cậu ngày nào cũng muốn ra ngoài, làm gì? Cậu không biết tình trạng của cậu tệ đến mức nào sao? Hơn nữa, tại sao lại không phối hợp với bác sĩ điều trị? Nếu tiếp tục như vậy, cậu sẽ sụp đổ mất."
"Trần Quả.....Cậu giúp mình được không?"
"Giúp cậu việc gì?"
"Giúp mình liên hệ.....liên hệ với cảnh sát.....Nếu có.......một thi thể nữ trẻ tuổi, xin báo cho mình biết......" - Bộ Tiểu Ngạn nói xong, trái tim như bị bóp chặt đến không thở nổi. Nhiều ngày như vậy, nhưng vẫn chưa có tin tức của Tân, không hề có! Dù Bộ Tiểu Ngạn đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhưng nàng không biết nếu thật sự là thế, nàng có chấp nhận nổi hay không.
"Thi thể nữ trẻ tuổi? Không lẽ....."
"Làm ơn...." - Nói xong, Bộ Tiểu Ngạn thấy không còn sức để tiếp tục. Trần Quả thấy Bộ Tiểu Ngạn không muốn nói nhiều về chuyện của mình, cô cũng không hỏi. Vẫn bước đến đắp chăn cho Bộ Tiểu Ngạn, nhắc nhở bác sĩ điều trị với y tá hôm nay phải dùng tất cả phương pháp. Sau đó, thì một mình xuyên qua hành lang dài lạnh lẽo, đến sở cảnh sát.
Bóng lưng gầy guộc của cô, thật yếu ớt và cô đơn.
Tiếng bước chân từ xa truyền đến, Do mở mắt, thấy Nhậm Nhiễm ngồi trước mặt nàng: "Thân ái, chúng ta đi tắm."
Ròng rã một tuần, Do không nói câu nào, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Nhậm Nhiễm. Mặc kệ cô đút nàng ăn, kéo nàng đi tắm, Do vẫn không quan tâm. Không có chút phản kháng, cứ như một con rối vô hồn, trong ánh mắt chỉ có mờ mịt và cái chết.
Lâm Lăng cầm súng trong tay đi với đi lui, thấy họ đi vào nhà vệ sinh không có cửa sổ, đóng cửa lại. Ngồi trên ghế đối diện nhà vệ sinh, chán chường nhìn chằm chằm cửa.
Nhậm Nhiễm cởi đồ cho Do, đặt Do vào bồn tắm, nước nóng chậm rãi bao phủ lấy cơ thể cô.
Nhậm Nhiễm nhìn cơ thể trần trụi của cô, ánh mắt mơ hồ. Do bây giờ, không còn là Do oai dũng đầy thông minh trước đây nữa. Trước đây cô cũng gầy như thế, nhưng đường nét cơ thể đầy gợi cảm, tràn đầy sức sống. Nhưng bây giờ, mái tóc dài nhàm chán che trước ngực, gầy đến mức nhìn thấy xương, làn da đã không còn sự mịn màng in đầy vết roi do Lâm Lăng quất vào. Thứ làm Nhậm Nhiễm không thể chấp nhận nhất, chính là ánh mắt của Do, nó giống như đã mất đi niềm tin vào cuộc sống, chỉ nhìn chăm chăm vào một hướng.
Do của chị....tại sao lại trở thành như thế này? Là chị đã hủy hoại em sao?
Nhậm Nhiễm đau lòng nâng mặt Do, hôn nhẹ lên trán, Do không có bất kỳ phản ưng nào.
+
"Do, vết thương của chị đã lành rất nhiều. Tối nay chị sẽ giết Lâm Lăng, sau đó chúng ta cùng trốn đi! Chúng ta đến chân trời góc biển, tới nơi không ai quen biết chúng ta, mãi mãi ở bên nhau có được không?" - Nhậm Nhiễm thì thầm, ôm Do, bật khóc như một đứa trẻ.
Do để mặc cô khóc, hai tay vẫn buông thõng bên người.
Lâm Lăng ngồi ngoài cửa, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Nhậm Nhiễm, cười khẩy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT