Mộ Hàn mắt đối mắt với anh, giọng chứa ý cười: “Nếu tôi nói tôi và cậu ta không phải là bất cứ mối quan hệ gì kể cả bạn bè anh có tin không?”
Duệ Khải cười khẩy: “Nếu em đồng ý quay về bên cạnh tôi như lúc trước, em nói gì tôi cũng tin.”
“Nếu không thì sao?”
Duệ Khải vuốt ve mái tóc đen mượt của Mộ Hàn, cười tà tà, giọng tà nịnh: “Cùng em lăn giường bảy ngày bảy đêm, em thấy sao?”
Mộ Hàn cười sượng: “...Có thể bỏ qua cho em lần này được không?” - Rướn người lên hôn nhẹ vào má anh, cậu nhẹ giọng thành khẩn: “Ghen tuông vớ vẩn là em sai, giận anh cũng là em sai, nặng lời với anh cũng là em sai. Bỏ qua cho em lần này có được không?”
“Cũng không phải không thể bỏ qua, nhưng phải xem em có đủ thành khẩn hay không.”
Mộ Hàn cười nhạt, dứt khoát gồng hai bên cổ tay giựt đứt dây xích đương trói cậu, nhỏ giọng thì thầm vào tai anh: “Bảy ngày bảy đêm, trừ khi em ngất những trường hợp còn lại không được dừng, đây là mệnh lệnh.”
***
“Róc rách róc rách” nước trong bồn tắm trào ra ngoài, sàn nhà thạch tím ướt át. Tiếng rên rỉ vang lên làm không gian càng thêm ám muội.
Mộ Hàn ngậm đầy một miệng, từ từ lên xuống, gò má đỏ hồng lên, đôi mắt long lanh ánh nước, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Khuôn mặt kiều mị tựa họa trong tranh khiến Duệ Khải nuốt nước bọt.
“Ư...ưm..” - Duệ Khải di chuyển nhanh, những âm thanh ái muội phát ra từ cuốn họng Mộ Hàn.
Duệ Khải hít lấy một ngụm khí lạnh, anh muốn nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa chiếm trọn tất cả, khiến cậu chỉ có thể “làm” với anh, chỉ với anh và không một người nào khác ngoài anh.
Mồ hôi dần dà lấm tấm trên khuôn mặt tuyệt mỹ như dao khắc của anh. Mũi cao môi mỏng, mắt phượng mày kiếm, yết hầu thỉnh thoảng trượt lên trượt xuống, một giọt mồ hôi chảy xuống bờ vai to lớn đầy săn chắc với xương quai xanh đẹp mê người.
Duệ Khải gầm lên một tiếng, **** **** ấm nóng trào vào bên trong Mộ Hàn khiến cậu rên lên khe khẽ.
Duệ Khải ghé sát vào tai Mộ Hàn, ái muội thổi một hơi vào tai cậu, giọng điệu quyến rũ: “Thế nào? Sữa của anh có ấm không? Như thế đã khiến em thỏa mãn chưa?”
Mộ Hàn đỏ mặt, dù đã rất nhiều lần “làm” chuyện này với gương mặt đó của anh nhưng cậu vẫn lúng túng không biết phải trả lời thế nào.
Duệ Khải cũng không để ý lắm, đưa lưỡi liếm vành tai cậu khiến người Mộ Hàn run lên một cái, ngón tay như ngọc bấu chặt lấy vả vai của anh.
Nụ hôn từ từ trượt xuống cổ, khe khẽ cắn mút để lại dấu vết đỏ hồng, cánh tay không an phận nắm lấy nhụy hoa đang căng cứng.
“Ưm...” - Mộ Hàn khẽ rên một tiếng, cả người nóng bừng, khó chịu uốn éo. Anh muốn, anh muốn nữa, anh “hứng” nữa rồi!
Duệ Khải nhìn gương mặt gợi tình của Mộ Hàn, không kìm được đẩy cậu xuống sàn tắm ướt nước. Mái tóc của cậu nhanh chóng bị nước làm ướt, ngực phập phồng, cánh môi màu hồng ngọt khẽ mấp máy, đôi con ngươi ánh nước xoe tròn nhìn Duệ Khải.
Yết hầu Duệ Khải lên xuống mấy lần liền, anh cúi xuống điên cuồng chiếm lấy bờ môi anh đào kia, đầu lưỡi nhanh chóng len vào, khuấy đảo bên trong miệng Mộ Hàn.
Dây dưa một lúc mới rời đi, đầu lưỡi hai người nối liền một sợi dây chỉ mỏng màu trắng. Duệ Khải đâm sâu vào trong.
“Aaa...!”
Duệ Khải đột ngột đâm vào buộc Mộ Hàn hét lên một tiếng rõ to.
Hông Duệ Khải đưa đẩy khiến cây xúc xích big size kia càng vào sâu hơn khiến Mộ Hàn như bị xuyên thủng.
Dù có làm bao nhiêu lần đi chăng nữa, cái cảm giác ấy vẫn không bao giờ biến mất. Cái cảm giác đau đớn đến tận cùng nhưng lại sung sướng một cách khó tả.
“Từ từ, từ từ thôi...ưm...” - Đấm vào ngực Duệ Khải liên tiếp mấy cái, Mộ Hàn nói tiếp: “Nãy giờ...ư...làm...nhiều rồi..., từ từ...ư ưm...nghỉ một chút...”
Nhìn bộ dạng nhu nhuận kiều mỹ kia khiến anh nổi ý trêu chọc: “Em cầu xin ta đi.”
Mộ Hàn vốn chỉ tính dừng lại uống một ngụm nước rồi tiếp tục làm, nhưng đối mặt với sự khiêu khích này, Mộ Hàn vốn không yên được. Cậu đưa tay nâng cằm anh, ngũ quan trên gương mặt hiện rõ ý khiêu khích, giọng tà mị: “Cầu xin anh? Anh mệt rồi sao? Nếu không thể tiếp tục thì dừng lại, sau này đừng gặp nữa! Em không cần một thằng đàn ông “yếu đuối” như anh!”
“Em thật thích làm anh phải điên đầu.” - Duệ Khải “ực” một tiếng, thuận thế nhấc Mộ Hàn lên yên tọa trên hai cánh tay của anh.
“Ngồi yên nhé, nhúc nhích sẽ bị té đó.”
Bế cậu ra khỏi căn phòng tắm ướt nước, Duệ Khải mạnh bạo ném cậu lên chiếc giừơng mà vừa lúc nào cậu đã bị xích trên đó.
“Duệ Khải, nhớ phải yêu thương em thật tốt, nếu làm em phật lòng, không có chuyện chúng ta còn có thể tiếp tục lăn giường như lúc này đâu.” - Mộ Hàn vừa bỡn cợt lại vừa đầy ý đe dọa vỗ vỗ vào má Duệ Khải: “Nhớ kĩ, lần sau không đơn giản như thế nữa đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT