Sau đúng bảy ngày bảy đêm không rời nhau dù chỉ một milimet, Mộ Hàn rít một hơi rồi phả ra đầy khói thuốc. Liếc nhìn người đàn ông đương nằm trên giường của mình, Mộ Hàn bất giác mỉm cười.

Không bàn đến những lúc dừng lại ăn cơm uống nước, quả thật cậu và anh không hề rời nhau dù chỉ một milimet, từ đầu tới chân đều uốn éo quấn chặt lấy nhau như đôi sam.

***

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, Duệ Khải nhìn sang bên cạnh, hiện tại chỉ còn một khoảng trống. Anh thở dài, cuối cùng chỉ đành đặt chân xuống đất, ngoan ngoãn bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

“Duệ Khải, mau xuống ăn sáng, em làm xong hết rồi này.”

Nghe câu nói này của cậu như mật ngọt rót vào tai anh. Duệ Khải vội vội vàng vàng làm nhanh hết mức có thể, chạy vội xuống lầu.

“Em đợi anh có lâu không.”

Mộ Hàn gắp thức ăn vào bát cho anh, giọng mật ngọt vừa cười vừa bảo với anh: “Không lâu, mau ngồi xuống ăn sáng đi. Em hủy hết lịch trình của tuần này rồi, bỏ thêm một tuần bồi dưỡng tình cảm với anh. Duệ Khải, anh thấy sao nếu chúng ta tiến thêm bước nữa?”

Duệ Khải tròn mắt nhìn Mộ Hàn, có chút kích động hỏi: “Em, em vừa nói gì?”

Mộ Hàn bật cười: “Hẹn hò với em, anh thấy thế nào?”

“Anh có phải đang mơ không? Em, mau đánh anh, mau đánh anh một cái đi, hay làm gì cũng được. Mộ Hàn, em làm gì đó để anh biết anh không phải đang mơ mộng hảo huyền đi.”

Mộ Hàn lần nữa bật cười, vỗ nhẹ vào vai anh, đặt lên môi anh một nụ hôn hoa tuyết, nhẹ giọng thủ thỉ: “Đã cảm nhận được chưa? Đây là thật không phải mơ.”

Siết chặt hai bàn tay cậu, Duệ Khải hớn hở đáp: “Anh đồng ý, tất nhiên là đồng ý! Anh đồng ý hẹn hò với em!”

“Vui đến thế à? Đáng yêu thật đấy.”

Duệ Khải xoa đều trên mu bàn tay cậu, nhỏ giọng: “Tất nhiên là phải vui rồi, hẹn hò với em anh đã tính từ lâu, anh còn nguyện cả đời sánh bước bên em!”

Mộ Hàn xoa đầu anh, nhẹ giọng mỉm cười: “Được rồi, mau ăn cơm đi, lúc nữa nguội rồi sẽ không còn ngon nữa.”

“Vâng, anh ăn ngay nè.”

***

Mộ Hàn hai tay xoa bóp bả vai anh, hỏi: “Anh muốn đi hẹn hò ngay từ bây giờ hay để đến chiều rồi đi?”

“Quan trọng là ý kiến của em, anh không quan trọng, em muốn lúc nào thì đi lúc đó, anh theo em.”

Cốc vào đầu anh một cái, cậu trau mày, giọng cáu kỉnh: “Như vậy ai coi cho được, chúng ta là yêu đương bình đẳng, phải trưng cầu ý kiến của cả hai chứ!”

“Hức...anh biết rồi mà, đánh đầu anh nhỡ anh ngu luôn thì sao, làm sao kiếm tiền nuôi em được nữa, hức hức...”

Mộ Hàn lấy tay gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Duệ Khải, ho ho vài tiếng rồi nói: “Em còn cần anh kiếm tiền nuôi em sao? Ngốc quá, em nuôi anh cả đời còn được nữa là, ai cần anh phải khổ sở nai lưng ra làm kiếm tiền nuôi em chứ!”

Duệ Khải lập tức ngồi thẳng dậy, phản đối: “Không phải em vừa bảo phải chúng ta yêu đương bình đẳng sao? Tại sao bây giờ lại nói như thế? Anh có tay có chân, vốn không có nhu cầu đeo bám em, hẹn hò với em hoàn toàn vì tình cảm không dính líu đến tiền bạc!”

“Nhưng mà...”

“Nhưng nhị gì? Em bảo bình đẳng rồi lại quay sang nói như mời gọi anh ỷ lại vào em đi, anh thà để em ỷ lại vào anh còn hơn bản thân ăn bám em, như trở thành gánh nặng cho em vậy.”

“Duệ Khải anh cả đời này chỉ muốn em ỷ lại vào anh, chưa từng nghĩ đến việc ỷ lại vào em, càng không nghĩ đến việc thấy em nhiều tiền rồi yêu đương thực dụng.”

Mộ Hàn dùng đôi mắt ánh nước nhìn anh, nhỏ giọng vỗ về: “Em không có ý đó. Anh muốn em ỷ lại vào anh thì em cũng thế thôi, có tiền nhiều tiêu không hết thì nhờ anh tiêu giùm, không được sao?”

“Không, anh cũng có tiền, nếu muốn thì em tiêu hộ anh, anh tiêu hộ em.”

“Để dành sau này hỏi cưới em đi! Lúc đó không có tiền em không gả cho đâu.”

Duệ Khải trau mày, hờn dỗi: “Em không thương anh, không có tiền liền vứt bỏ không gả cho anh, em không thương anh...hức...không thương anh. Anh tổn thương rồi, mau dỗ anh đi.”

“...Hừ, em mặc kệ anh.”

***

Bữa trưa hôm ấy trôi qua thật nhanh, nhường lại spotlight cho khoảng thời gian hẹn hò của cậu và anh.

“Hôm nay rất nóng, chúng ta đi biển trước đã.”

Mộ Hàn không ngừng cầm quạt quạt không ngừng nghỉ, miệng than vãn cái tiết trời rực đến muốn tóe cả tia lửa.

“Anh bảo ngồi yên trên xe dạo dọc đường biển cho mát không chịu.”

Mộ Hàn phụng phịu: “Anh chẳng lãng mạn gì cả, phải nắm tay dạo biển mới thú vị chứ!”

Duệ Khải nhìn cậu với ánh mắt ba phần bất lực bảy phần như ba, giọng chứa ý cười: “Rồi rồi, là anh sai. Từ giờ anh sẽ bật mood romantic cho em xem.”

“Em chờ xem anh romantic được đến mức nào.”

***

Đi dọc đường biển, Mộ Hàn đảo quanh vẫn không tìm được bãi tắm nào ưng ý.

“Về anh tắm cho em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play