“???” Thầy hiệu trưởng không tin vào tai mình luôn, cướp gì năm tuổi vậy.
Kỷ Ngôn Thiên và Phó Mạc Thần vẫn thản nhiên, bọn họ biết câu chuyện bắt cướp năm tuổi của cô.
Lăng Xuyên muốn dùng thần giao cách cảm muốn truyền lời đến cô: “Cậu bị điên rồi, nghĩ ra cái lý do đáng tin chút có được không?”
Cố An Tình cũng không biết nói gì, âm thầm lắc đầu.
Thầy hiệu trưởng đứng lên, hai tay đập xuống bàn.
“Em đùa với tôi đấy à!”
“Thầy ngồi xuống từ từ em kể đã.”
Ông ngồi xuống, ông muốn nghe xem Bạch Giai bịa truyện như thế nào.
Bạch Giai nghiêm túc nhớ lại: “Chuyện là thế này. Em đang định đi học thì thấy một cô bé khóc, lại gần hỏi thì mới biết đồ chơi của cô bé bị hai thằng nhóc cướp lấy. Em chạy theo rượt hai đứa kia lấy lại đồ chơi cho cô bé đó. Thế là cô bé ấy nín khóc. Thế là em làm được việc tốt. Đấy chính là bắt cướp!”
Vừa nói cô còn diễn tả khoa chân múa tay, diễn tả cực kỳ thuyết phục.
Kỷ Ngôn Thiên nhớ lại chuyện hôm qua. Đúng là cô bé nín khóc thật nhưng hai thằng nhóc lại khóc om sòm, người mẹ còn tưởng Bạch Giai là kẻ bắt cóc suýt nữa thì báo cảnh sát rồi.
Anh cảm thấy Bạch Giai đi tới đâu là ở đó có chuyện.
Cô nên bớt lo mấy cái chuyện bao đồng đi cho nó khoẻ người.
Thầy hiệu trưởng nghe xong muốn tức muốn nổ phổi: “Năm em, đi ra kia viết bản kiểm điểm cho tôi.”
Ông nhìn Bạch Giai cảnh cáo cô: “Còn em đó Bạch Giai, còn vi phạm một lỗi nào nữa sẽ bị đình chỉ học.”
Bạch Giai vui vẻ trả lời: “Vâng. Em biết rồi ạ!”
Giờ ra chơi, Bạch Giai về bàn của mình mà ngủ.
Hai tiết đầu chỉ nghe mắng chửi, cô đã đau đầu hết sức. Bây giờ, cô chỉ muốn ngủ một giấc để có sức học hai tiết cuối.
Nhưng không ngờ lại có người muốn phá cô, không cho cô ngủ.
Bạch Giai rất ghét ai làm phiền giấc ngủ của mình.
Ngẩng mặt liền thấy Chu Mỹ Liên, cô khinh bỉ nhếch miệng.
Là do cô ta tự tìm cái chết đấy!
Bạch Giai đứng dậy một cái lười biếng đang định đánh thì tay cô bị một bàn tay khác giữ chặt trên không trung.
Cô nhìn cái người đang giữ tay, nghiến răng nói: “Kỷ Ngôn Thiên.”
Kỷ Ngôn Thiên giữ chặt tay cô, mặt lạnh lùng khiến ai cũng sợ.
“Cậu không nghe vừa thầy hiệu trưởng nói gì sao?”
Cô không thèm quan tâm, định giật tay ra nhưng anh vẫn giữ chặt.
Anh bất lực bế cô ra khỏi lớp, đi lên tầng thượng.
Bạch Giai giẫy giụa đòi xuống, anh liền thả cô xuống.
Cô chỉ tay vào anh: “Cậu làm phản phải không? Cậu theo phe ai?”
“Thầy hiệu trưởng bảo nếu cậu còn vi phạm lần nữa bị đình chỉ.”
Bạch Giai ngang bướng: “Tôi không quan tâm.”
Kỷ Ngôn Thiên nhìn cô, tức giận phun ra một câu: “Đúng là ngang như cua!”
Cô tiến lên phía anh, kiễng chân lên đưa mặt lại gần mặt anh.
Kỷ Ngôn Thiên tim đập nhanh, tưởng cô hôn mình.
Cô bất người kéo xuống, cắn một cái vào cổ anh. Khi ngửi thấy mùi máu cô mới buông ra.
“Không những tôi ngang như cua mà còn có răng sắc như chó đây! Cẩn thận không tôi cắn chết cậu.”
“Đồ nhiều chuyện. Đừng xen vào chuyện người khác.”
Cô nói xong liền quay người đi.
Trước khi đi ra cửa cô còn nghe anh nói một câu: “Tôi chỉ xen vào chuyện của cậu thôi.”