Hai giờ sáng mới ngủ, kết quả là dậy muộn cả đám.

Bạch Giai nghĩ ra ý tưởng: “Hay bọn mình đi chơi net đi!”

Kỷ Ngôn Thiên và Phó Mạc Thần đều không có ý kiến, đi theo sau cô.

Kỷ Ngôn Thiên đang chơi rất hăng hái thì Lăng Xuyên nhắn tin đến.

[Cậu đang ở đâu đấy!]

[Ở quán net.]

[Sao trốn học mà không rủ mình? Cậu thực sự rất quá đáng.]

[…]

[Quán cũ hả?]

[Ừ.]

[Có một mình cậu thôi à?]

[Không.]

Lăng Xuyên nhắn tin với Kỷ Ngôn Thiên rất tức, nhắn gì thì trả lời đấy, không thèm nói thêm một chữ nào.

Cậu ta đành phải nhắn thêm một câu nữa.

[Có những ai?]

[Bạch Giai và Phó Mạc Thần.]

Lăng Xuyên bất ngờ với Phó Mạc Thần, không ngờ học sinh giỏi cũng có ngày trốn học.

Đúng là không nên tin vẻ bề ngoài mà.

Lăng Xuyên chuẩn bị đi thì bị Cố An Tình ngăn lại.

“Cậu đi đâu?”

“Đi chơi net. Cậu có đi không?”

“Đi.”

Ở lớp, Cố An Tình chơi thân nhất với Bạch Giai. Vậy mà Bạch Giai nghỉ cũng không nói với cô.

Đi học một chán muốn chết.

Hai người đến quán net, bước vào toàn mùi thuốc lá còn có tiếng hò hét đập phá khi thua game nữa.

Lăng Xuyên dẫn Cố An Tình vào một lối đi. Trong đó có rất nhiều phòng vip ngăn cách mấy ồn ào ngoài kia.

Cậu ta vào phòng cuối cùng. Chính xác là phòng này.

Bên trong có Kỷ Ngôn Thiên, Phó Mạc Thần và Bạch Giai.

Mỗi phòng vip đều có sáu máy tính trang bị đầy đủ, thiết bị hiện đại, điều hoà, máy lọc nước, máy lọc không khí,…

Đúng là có tiền sẽ khác liền!

Lăng Xuyên ngồi vào một máy đối diện với Kỷ Ngôn Thiên, cậu ta cũng nhập hội chơi game.

Chỉ còn Cố An Tình đứng ở cửa, cô ấy nhìn thấy Phó Mạc Thần, người mà mấy ngày nay không thấy bóng dáng ở nhà.

Phó Mạc Thần cảm thấy có ánh mắt đang nhìn, quay lại nhìn, phát hiện ra là Cố An Tình.

Một giây sau, cậu lờ đi chơi máy tính tiếp.

Bạch Giai đang tập trung chơi, bị thua đứng dậy chỉ thẳng vào Kỷ Ngôn Thiên.

“Cái tên chết tiệt kia!”

Kỷ Ngôn Thiên nhếch miệng khinh bỉ nhìn cô: “Cậu gà quá đi!”

Cô xắn tay áo: “Cậu nói ai gà hả?”

Bạch Giai đang định xử lý anh thì thấy Cố An Tình.

“Sao cậu ở đây?”

Cố An Tình đi đến chỗ Bạch Giai, chất vấn cô.

“Sao cậu nghỉ học mà không nói cho mình biết?”

“Sao cậu trốn học mà không rủ mình?”

“Sao đi chơi net mà không rủ mình hả?”

Bạch Giai dỗ dành cô: “Lần sau mình sẽ rủ mà.”

Cô dụ dỗ: “Cậu ngồi vào máy kia đi. Chúng ta cùng nhau hợp sức đánh lại tên kia.”

Cả năm đều mạnh ai lấy chơi.

Một lúc sau, nhân vật của Cố An Tình bị giết chết.

Cô ấy đập bàn, đứng lên mắng Lăng Xuyên.

“Cái tên Lăng gì đó kia, cậu không biết nhường con gái à?”

“Cậu không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết!”

Lăng Xuyên thấy khổ, chơi cùng mấy bà tổ tông này không điếc tới chết mới lạ.

Bạch Giai một lần nữa đứng lên, lần này đối tượng là Phó Mạc Thần.

“Cái tên nhà họ Phó kia, cậu tính làm phản có đúng không?”

“Cậu thử giết mình nữa xem, xem xem tối nay mình có đuổi cậu ra khỏi nhà hay không?”

Cố An Tình giật mình, thì ra mấy hôm nay cậu ở nhà của Kỷ Ngôn Thiên và Bạch Giai.

Chơi đến mười một rưỡi trưa, người nào về nhà nấy.

Kỷ Ngôn Thiên, Bạch Giai và Phó Mạc Thần về nhà cùng nhau.

Đang ngồi trên ghế sofa xem phim thì tiếng chuông kêu lên.

“Kính coong… kính coong…”

Bạch Giai không muốn bỏ dở phim, đạp Kỷ Ngôn Thiên bên cạnh, cô nói: “Cậu đi mở cửa đi!”

Anh cũng không so đo với cô, đứng dậy mở cửa.

Cánh cửa mở ra, khuôn mặt Lăng Xuyên hứng hở tràn đầy sức lực hiện ra.

Cậu ta còn chào anh: “Hi.”

“Mình đến ở cùng cậu.”

Mặt Kỷ Ngôn Thiên không có chút biểu cảm: “Không cho.”

Lăng Xuyên mặt vẫn tươi tỉnh, hất tay anh đang chắn ở cửa đi vào.

“Cậu không cho đó là việc cậu.”

Lăng Xuyên ngang nhiên kéo vali vào, khi đi qua phòng khách còn vẫy tay chào Bạch Giai và Phó Mạc Thần nữa.

Lăng Xuyên cũng chẳng bất ngờ khi Bạch Giai ở đây nữa. Lần trước Kỷ Ngôn Thiên cũng nói sơ qua về mối quan hệ của anh và Bạch Giai rồi.

Phó Mạc Thần khó hiểu nhìn cô: “Có chuyện gì vậy?”

Bạch Giai lắc đầu không biết.

Ai mà biết được cái tên Lăng Xuyên dở trò gì chứ!

“Cô Kỷ ơi!”

Mẹ Kỷ từ nhà bếp đi ra: “Ồ, Tiểu Xuyên đấy hả?”

“Vâng ạ!”

“Cháu định đi du lịch hả?”

“Không phải ạ. Bố mẹ cháu đi du lịch để cháu ở nhà một mình. Cháu sợ ma nên muốn ở cùng Kỷ Ngôn Thiên vài ngày ạ.”

“Cháu cứ tự nhiên ở đây đi!”

“Vâng ạ!”

Mặc dù, Lăng Xuyên có sang nhà Kỷ Ngôn Thiên vài lần nhưng cũng chưa bao giờ gặp được Bạch Giai.

Lần đầu tiên gặp cũng chính là buổi học đầu tiên đó.

Căn phòng đầu tiên chỉ có Kỷ Ngôn Thiên, bây giờ có thêm hai tên giời ơi đất hỡi này nữa.

Anh bất lực vắt tay lên chán nằm giữa hai người họ.

Lăng Xuyên nhổm dậy nhìn Phó Mạc Thần: “Này, Phó Mạc Thần cậu thích Cố An Tình à!”

Cậu nhắm mắt hững hờ: “Không.”

Lăng Xuyên nói tiếp: “Rõ ràng có mà.”

“Không.”

“Đừng có cãi nữa. Có mà.”

“Không.”

Phó Mạc Thần còn bổ sung thêm câu: “Thật ra bấy lâu nay người tớ thích là cậu đấy!”

Lăng Xuyên nổi hết da gà: “Eo ơi! Ghê thế!”

Kỷ Ngôn Thiên thốt ra một câu: “Hai cậu có muốn ngủ không hay là biến?”

Lăng Xuyên ngoan ngoãn nằm xuống đắp chăn đi ngủ.



Sáng hôm sau đã là thứ Bảy, nghĩa là mai Chủ Nhật được nghỉ rồi.

Bạch Giai vui sướng nhảy, mai có ngủ cả ngày rồi.

Hôm nay, cả năm người đều đi học rất đúng giờ.

Tiết đầu tiên của thầy chủ nhiệm, khi thầy đúng trên bục giảng, câu đầu tiên thầy nói là: “Kỷ Ngôn Thiên, Lăng Xuyên, Bạch Giai và Cố An Tình. Các anh chị đứng dậy hết cho tôi!”

“Các anh chị to gan lắm dám trốn học một cách công khai!”

“Các anh có coi đây là cái trường không?”

“Các anh chị không coi đây là trường cũng phải coi đây là lớp chứ!”

Nói xong ông quay ra, thấy bốn đứa đứa nào đứa nấy mặt đều tỉnh bơ, ông suýt nữa tăng xông mà chết.

Thầy chủ nhiệm chỉ vào Bạch Giai: “Chính là em, học sinh mới chuyển đến, mới tuần đầu mà vi phạm hết lần này đến lần khác, lần này rủ rê bạn trốn học.”

Bạch Giai không thể tin nổi vào tai mình, cô rủ rê á, tại sao lỗi lại đổ lên đầu cô.

Cô là đứa cầm đầu trốn học từ bao giờ vậy!

À thầy cũng không nói sai, hôm qua cô còn rủ bọn họ đi chơi net.

Thầy chủ nhiệm còn định trách mắng Bạch Giai nữa.

Kỷ Ngôn Thiên lạnh nhạt: “Bọn em trốn học, ai cũng đều có lỗi, thầy đừng chỉ nói mỗi Bạch Giai.”

Ông chỉ vào Kỷ Ngôn Thiên, tức giận nói không nên lời: “Em…”

“Cả bốn em lên phòng hiệu trưởng cho tôi.”

Bốn người lần lượt đi ra, thầy chủ nhiệm nhìn muốn tức cái lồng ngực.

Lớp cá biệt có khác! Đứa nào đứa nấy cứng đầu cứng cổ.

Đang đi thì gặp Phó Mạc Thần đi ra và tất nhiên năm người bọn họ đều đi lên phòng hiệu trưởng.

Thầy hiệu trưởng vẫn còn hiền chán, hỏi lý do tại sao lại trốn học.

“Lý do trốn học là gì?”

Bạch Giai giành nói trước: “Thật ra bọn em đi làm việc tốt!”

Thầy hiệu trưởng tò mò dí sát nghe cô nói rõ hơn: “Việc gì vậy?”

Bạch Giai nháy mắt: “Bắt cướp. Nhưng tên cướp này hơi trẻ tuổi.”

Ông suy nghĩ đắn đo hỏi tiếp: “Bao nhiêu.”

Cô giơ năm ngón tay lên, hiệu trưởng suy nghĩ rồi nói: “Năm mươi tuổi mà em kêu là khá trẻ sao.”

Cô vẫn giơ năm ngón tay, lắc lắc cái đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play