Lần này Khải Vô Minh không nhận được lời đáp lại, mà là một cảm giác thân thể đột nhiên rơi xuống, không đợi loại cảm giác mất khống chế này kéo dài, thế giới bên tai Khải Vô Minh bỗng trở nên sống động, những âm thanh hỗn tạp phác họa ra một thế giới bình thường, tiếp đó cảm quan cơ thể cũng được khôi phục.
Nhúc nhích một chút, bước đầu phán đoán hắn đang ngồi trên sô pha.
Ngay sau đó bên tai nhiều thêm sáu hơi thở.
“A! Đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây!”
“Hu..hu..huu tôi phải về nhà, đây là nơi nào.”
"Chết tiệt, đây là trò đùa gì vậy? Ra đây! Có ai không? Ra đây mau!"
“Chúng ta là bị bắt cóc sao? Có người không? Tôi có thể chuyển tiền cho các người, thả tôi đi!”
Tiếng kêu la, mắng nhiếc nháy mắt tràn ngập toàn bộ không gian, một người, hai người, ba người ——
Hai người phụ nữ hai người đàn ông đang la hét, còn lại hai người tuy hô hấp dồn dập lại chưa từng lên tiếng, nhưng âm thanh không ngừng trào ra từ cổ họng đã tiết lộ cảm xúc của họ.
Theo hướng phát ra âm thanh, các cảm biến trên da lập tức gửi tới phản hồi, có sáu người, từ âm thanh và nhiệt độ cơ thể có thể xác định được đó là bốn nam và hai nữ.
Trong đó cảm xúc của hai người đàn ông ổn định hơn rất nhiều, thậm chí còn có một người tuy hít thở dồn dập nhưng lại theo tiết tấu ổn định, không giống như là không khống chế được mà sợ hãi, càng như là cố ý giả vờ.
Ý niệm vừa dứt, một tầm mắt từ hướng hai giờ phóng tới, dừng ở trên người hắn.
Nếu không đoán sai thì hắn hẳn là đã tiến vào phó bản, đến nỗi tại sao người đại diện 01 không thông báo, đại khái là thẹn quá thành giận, không thể sử dụng đặc quyền giúp hắn sửa đổi thiết lập nhân vật liền phải lợi dụng đặc quyền không chào hỏi đã ném hắn vào thế giới phó bản. Muốn cho hắn, một người mới chưa nhận gói thưởng, một người mù không có bất kỳ thông tin hữu dụng một cái giáo huấn.
Trong ngắn ngủn 30 giây, Khải Vô Minh đại khái phân tích ra tình cảnh hiện tại của mình. Tầm mắt kia dừng lại trên người hắn có chút lâu rồi, điều này không phù hợp với thói quen luôn hạ thấp độ tồn tại của Khải Vô Minh. Đang chuẩn bị làm chút gì đó thì đột nhiên có cảm giác như thể đang đứng giữa đám người, bốn phương tám hướng đều có tầm mắt dõi theo hắn.
Trong đầu hiện lên âm báo ' Streamer ' khi ở không gian người mới, động tác đứng dậy của Khải Vô Minh khựng lại, mạnh mẽ thả lỏng cơ bắp ngồi trở về, nhờ sô pha ngăn cản, cảm giác bị nhìn chăm chú từ phía sau lưng tức khắc giảm đi rất nhiều.
—— Đã bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi sao?
Đây không phải một tin tức tốt, Khải Vô Minh nghĩ thầm.
Cơ hồ là đồng thời, từng cái làn đạn trong suốt bật ra lơ lửng xung quanh những người này.
【 Check-in! Lại là phó bản này à. 】
【 Vẫn là thét chói tai vạn năm không đổi. Hầy, người mới bây giờ đều không thú vị như vậy sao? Lại thêm cái tìm đường chết giống như cái cảnh đẫm máu vừa rồi cũng tốt. 】
【+1, còn không thú vị bằng cảnh máu me trước đó】
【Không có gì mới mẻ, đi thôi đi thôi.】
Làn đạn xuất hiện lại biến mất, sau chốc lát như vậy, cảm giác bị nhìn trộm của Khải Vô Minh lại giảm đi rất nhiều.
Rất kỳ quái, nhưng chỉ cần tưởng tượng, Khải Vô Minh lập tức liền biết nguyên nhân. Nhìn biểu hiện của những người này đều giống như người mới, người mới thì người xem cũng ít, chỉ lướt qua trong nháy mắt liền rời đi.
Theo lời người đại diện 01 nói, nếu hắn lựa chọn loại hình thực lực nghiền áp hay thực nghiệm thể thì càng dễ dàng đạt được sự chú ý, chỉ cần xem mặt chữ cũng có thể cảm nhận được sự máu me bên trong, người xem rất thích điều đó, bởi vậy không khó suy đoán rằng chúng chắc chắn là những thứ có khẩu vị nặng.
Mấy người bọn họ không gặp cảnh nguy hiểm khi mới xuất hiện, không phù hợp khẩu vị những người này, rời đi là chuyện bình thường.
—— Vào lúc cần thiết, điều này cũng có thể coi như một tiêu chuẩn phán đoán nguy hiểm.
Khải Vô Minh từ khi phát hiện tầm mắt đến khi xác định tác dụng thứ hai của chúng chỉ dùng thời gian vài giây. Phán đoán xong tình hình hiện lại, lại nghe mấy người bên kia còn chìm trong hỗn loạn, cảm giác trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dừng lại, Khải Vô Minh liền đem lực chú ý tập trung lại trên người mình.
Lúc trước khi ở không gian người mới còn không có cảm giác rõ ràng như vậy, bây giờ tới hoàn cảnh tự nhiên tương đối bình thường, hắn liền phát hiện thân thể của mình đâu chỉ khôi phục như lúc ban đầu, các thuộc tính toàn phương diện thậm chí đều cao hơn một tầng.
Tại căn cứ, hắn vốn là một vũ khí hình người được định hướng nuôi trồng thành ‘ đôi mắt ’, thị giác trời sinh bị tước đoạt, nhưng so với những người có thể nhìn thấy còn ‘ xem ’ đến rõ ràng. Làn da của hắn không khác gì so với việc sử dụng tia hồng ngoại để nhận, thậm chí còn có tác dụng vượt trội hơn.
Dưới tình huống như thế, Khải Vô Minh rõ ràng cảm nhận được hiện tại chính mình càng thêm nhạy bén.
Ít nhất trước đây hắn có thể cảm nhận được ánh mắt người khác nhìn hắn, nhưng sẽ không như hiện tại có thể rõ ràng phân biệt chính xác phương hướng cùng nhân số.
Thế giới này còn thân kỳ hơn so với tưởng tượng của hắn.
“Tôi chịu không nổi, tôi phải rời đi!”
Một tiếng gào kéo suy nghĩ của Khải Vô Minh về đến hiện tại, hoàn cảnh xa lạ cộng thêm dễ dàng khiến người ta sinh ra mặt trái cảm xúc. Anh rõ ràng nghe được người đàn ông vừa rồi còn tưởng giao tiền chuộc vội vàng lao tới cửa, mở cửa liền chạy ra ngoài. Mọi người thấy thế mới như vừa tỉnh mộng chạy theo, còn không đợi đuổi kịp, anh ta liền đột nhiên biến mất.
Biến mất.
Khải Vô Minh nhíu mày, cơ hồ là trong nháy mắt, người này phảng phất không còn tồn tại trên thế giới, nhưng ngay sau đó, ở vị trí người đàn ông biến mất kia, tảng lớn tảng lớn vết máu phun trào mà ra.
Mùi máu tươi nồng đậm truyền tới chóp múi Khải Vô Minh.
Mang theo mùi hương trên người người đàn ông kia, là máu của anh ta.
Nghe thanh âm, lượng máu phun ra rất nhiều, người này chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
‘ Rầm ’ một tiếng, cửa bị đóng lại.
Bên trong tức khắc lặng ngắt như tờ, dưới sự sợ hãi đến cực điểm, tiếng la hét ngược lại bị đè gắt gao trong cổ họng, chặn đến phát đau. Đúng vào lúc này, âm báo nhắc nhở quỷ dị đột ngột vang lên.
【 Đinh—— ngài là một streamer, cùng bạn bè hẹn nhau tới biệt thự Hoa Hồng. Yêu cầu ngài cùng đồng đội tìm được kịch bản của riêng mình, đồng thời sống sót qua bảy ngày tại đây cũng như trình diễn một màn phát sóng trực tiếp thật xuất sắc cùng kịch tính】
“Đây, đây là có chuyện gì, tôi không phải streamer gì cả, bọn họ có phải tìm nhầm người rồi không?”
Khải Vô Minh nghe đến là giọng nói của người phụ nữ ban đầu thét lên sợ hãi, thanh âm lộ ra vô tri cùng hoảng loạn.
“Đây là nơi quỷ quái gì vậy, tôi không muốn chết huhu, thả tôi rời đi.”
“Mẹ nó, khóc cái gì mà khóc, phiền chết đi được, không nhìn thấy người vừa rồi đi ra ngoài đã chết ngay sao!” Giọng nam nóng nảy trực tiếp chửi ầm lên.
“Hức hức, tôi không muốn chết, hức hức hức.”
“À này ——” một giọng nam khác yếu ớt vang lên, “Không biết mọi người có giống thế này hay không, ngay ban đầu tôi tỉnh lại trong một không gian màu đen, sau đó liền nghe được một thứ không khác lắm với âm báo nhắc nhở vừa rồi, nó nói một đống từ ngữ lung tung rối loạn, tiếp theo tôi đã tới nơi này.”
“Còn không gian gì nữa, cái gì mà lung tung rối loạn?”
“Đều an tĩnh một chút.” Người đàn ông từ đầu đến cuối đều không nói gì tiến lên, nhìn chung quanh một vòng rồi nói thẳng, “Nơi này là phó bản nhiệm vụ tại Mộng Tưởng thế giới, âm thanh vừa rồi tự xưng là người đại diện. Mỗi người chúng ta đều bị kéo vào thế giới này tại thời điểm gần chết. Rất nhiều người gọi Mộng Tưởng thế giới này là một trò chơi vô hạn. Trong trò chơi này, chúng ta được xưng là người chơi, mà tôi chính là người chơi cũ, đã hoàn thành hai phó bản. Ở chỗ này, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ, thông quan, các người mới còn cơ hội sống sót. Sau khi thông quan các người sẽ đạt được tích phân, có thể dùng tích phân đổi lấy bất kỳ vật phẩm nào các người muốn ở thương thành.”
Người đàn ông kia lời ít mà ý nhiều, Khải Vô Minh lẳng lặng nghe, luôn cảm thấy những nội dung này chắc hẳn phải được thông báo khi mới vào không gian.
Quả nhiên, hắn bị nhằm vào.
“Mày lại là ai, bọn tao dựa vào cái gì tin mày?” Người đàn ông táo bạo như thể mượn cái này phát tiết cảm xúc, đụng ai đều trực tiếp dỗi lại, “Từ bắt đầu mày liền không nói lời nào, mày không phải là cùng một giuộc với bọn chúng đi? Mày nói đi!”
“A ——”
Người đàn ông táo bạo trực tiếp xông lên phía trước, lại không nghĩ tới người đàn ông nhỏ gầy kia thế mà chỉ dùng một tay đã có thể kiềm chế hắn. Những người bên cạnh đều còn chưa phản ứng lại đã đấm thêm một quyền vào trên bụng người đàn ông táo bạo. Người sau nhất thời đổ đầy mồ hôi lạnh, cuộn trên mặt đất kêu rên, nữ sinh bên người liền sợ hãi thét lên chói tai.
“Bình tĩnh lại chưa?”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, một quyền không phù hợp với hình thể kia hoàn toàn trấn trụ cả hiện trường, thực dễ dàng khiến người liên tưởng đến hắn có phải đã đổi thứ gì giúp tăng cường tố chất thân thể hay không. Hơn nữa những lời người đàn ông nói cũng khiến bọn họ hồi tưởng lại sự sợ hãi khi thấy người lúc nãy biến thành một bãi máu loãng ngay trước mặt, tức khắc liền thở mạnh cũng không dám.
Người nọ lúc này mới vừa lòng, nhìn xung quanh một vòng, thu hết biểu tình sợ hãi của mọi người vào đáy mắt. Vốn định tiếp tục nói tiếp, tầm mắt lại đột ngột dừng lại trên người Khải Vô Minh.
Khải Vô Minh nhận thấy được ánh mắt đó, cũng quay đầu về hướng người đàn ông.
Mọi người theo phương hướng ánh mắt người đàn ông mà xoay người, cùng nhau nhìn qua, bất giác nín thở.
Nơi này khi nào xuất hiện một người đẹp như vậy?
Làn da trắng nõn, tuy là đang ngồi nhưng cũng có thể nhìn ra đôi chân thon dài, chiều cao ít nhất cũng 185cm, tóc đen cắt ngắn, mắt đen, bên trong mặc một chiếc sơ mi trắng, áo khoác đen tùy ý khoác bên ngoài, đôi găng tay cũng màu đen bao lấy bàn tay, khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo gần như hoàn mỹ, khiến cho dù là ai thì chỉ cần liếc mắt một cái đều sẽ không tự chủ được mà đem tầm mắt dừng lại trên người hắn.
Quá mức hoàn mỹ anh tuấn, ngược lại không chân thật, khiến người vô cớ sợ hãi.
“Chỗ này, chỗ này vẫn luôn có người ngồi sao?”
“Vô nghĩa, không phải đang ngồi đây——”
“Đúng vậy, tôi vẫn luôn ngồi ở đây.” Khải Vô Minh nhẹ giọng, không nhanh không chậm đáp lại, cắt ngang lời nói của người đàn ông táo bạo, “Vừa rồi cảm xúc của mọi người khả năng có chút kích động, không chú ý tới phía sau cũng là bình thường.”
“A, hóa ra là như vậy.” Nữ sinh được người đẹp như vậy đáp lời, mặt thoáng chốc đỏ bừng, nói chuyện cũng có chút lắp bắp, “Em tên là An Đóa, còn anh?”
Khải Vô Minh thoáng tạm dừng, như là hồi ức lại, sau đó khẽ cười một tiếng, đáp, “Khải Vô Minh.”
Nói xong cố ý nghiêng nghiêng đầu, nữ sinh kế bên An Đóa theo bản năng nói, “Em là Giang Vân.”
Một khi bắt đầu tự giới thiệu liền không dễ dàng dừng lại, bao gồm cả hai người đàn ông ban đầu bình tĩnh hơn cũng liên tiếp lên tiếng.
“Tống Thành.”
“Tống Chân.”
Tống Thành là cái người hơi nhát gan kia, còn Tống Chân là người tự xưng là người chơi cũ.
Sáu người thì năm người đều giới thiệu xong, chỉ còn lại người đàn ông nóng nảy, thấy mọi người đều nhìn chính mình, anh ta chửi thầm một tiếng, vừa muốn nói chuyện, đã bị Tống Chân cắt ngang.
“Tốt nhất anh nên nói tên thật, phó bản này là một buổi livestream khép kín, mỗi người đều có kịch bản riêng, muốn tìm được manh mối, tên của anh có đôi khi cũng là manh mối mấu chốt.”
“……”
“Triệu Hòa Vũ.” người đàn ông nóng nảy nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỗ bị đánh vẫn còn đau âm ỉ, chỉ phải oán hận nói ra tên của mình.
“A, anh là Triệu Hòa Vũ, thành viên mới của nhóm nhạc nam kia? Khó trách em lại cảm thấy có chút quen mắt.”
Giang Vân kinh ngạc thốt lên, lại bị Triệu Hòa Vũ trừng mắt nhìn lại.
Loại thái độ này mặc kệ ở nơi nào đều không được yêu thích, người khác cũng không phải không có tính tình, Giang Vân lập tức liền lạnh mặt, “Trừng cái gì mà trừng, trách không được người khác nhận không ra, tính tình đã kém, lớn lên còn không đẹp bằng người ta, nghĩ cũng chỉ là kẻ vô danh, có cái gì mà kiêu ngạo.”
“Mày nói lại lần nữa cho tao xem!”
“Đều an tĩnh chút!”
Tống Chân bị ồn ào đến sắc mặt có chút khó coi, trầm giọng nói, hai người không dám lại cãi cọ, quay đầu đi liền thấy người dẫn phát tranh chấp - Khải Vô Minh - đang nhàn nhã ngồi, không có chút nào khẩn trương, nhất thời mày nhăn lại, nhưng ngay sau đó không biết nghĩ tới cái gì, sửa lại bộ dáng không kiên nhẫn, tiếp tục nói.
“Mới vừa rồi còn chưa nói xong, khi nãy Tống Thành nói không gian màu đen kỳ thật chính là không gian cho người mới. Mỗi người đều sẽ định ra thuộc tính cùng nhãn tại đó. Tống Thành, cậu biết nhãn của mình, chỉ cần tìm được kịch bản riêng dựa theo nhãn phát sóng trực tiếp là được. Đương nhiên, những người khác cũng không cần lo lắng, nếu không biết nhãn của mình thì phần lớn đều mặc định là nhãn cơ sở nhất. Vì vậy chúng ta có thể cùng nhau hành động. Nhưng phải nói trước, nếu có người tự tiện hành động, đến lúc đó nếu chết chính là chết thật sự!”
Lời Tống Chân nói khiến ngoại trừ Tống Thành, vài người còn lại đều trở nên căng thẳng. Tống Thành vốn còn có chút bất an, hiện tại lại thấy mừng thầm. Hắn cũng không ngốc, nghe Tống Chân nói như vậy, tác dụng của nhãn nhất định rất lớn, tuy đều nói nhãn của những người khác mặc định là nhãn cơ sở nhất, nhưng không có thông tin cụ thể chắc chắn sẽ bó tay bó chân.
Tống Chân vừa nói xong lập tức đi về phía Khải Vô Minh, dừng lại ở khoảng cách đại khái 1 mét.
“Nếu tôi không lầm, đôi mắt của cậu không nhìn thấy đúng không? Đều ở trong cùng một phó bản thì nên giúp đỡ lẫn nhau, tôi có thể mang theo cậu, cậu cảm thấy thế nào?”
Tống Chân nói khiến những người khác mở to hai mắt ngạc nhiên, người đẹp như vậy nhưng đôi mắt không nhìn thấy sao? Không phải vừa rồi cậu ta còn nhìn về phía bọn họ sao?
Không đúng, nhìn kỹ thì đôi mắt cậu ta không thật sự ngắm nhìn ai.
Ngay sau đó, tâm tư mỗi người đều xoay chuyển, người đầu tiên bắt đầu gây khó dễ chính là Tống Thành. Tuy hắn có ưu thế hơn so với người khác, nhưng có người chơi cũ ở đây, ai có thể từ bỏ cơ hội ôm đùi đâu chứ? Hắn liền nói, “Anh Tống, anh cần phải nghĩ cẩn thận, một người mù cái gì đều nhìn không thấy, đến lúc đó anh còn phải tốn thêm công sức đi bảo vệ anh ta, lỡ liên luỵ đến anh thì sao?”
“Đúng vậy.” Giang Vân là người thứ hai phản ứng lại, người chơi cũ chính là bùa hộ mạng của bọn họ, không thể làm mất bùa hộ mạng được, “Bọn em đều phải dựa vào anh Tống mà, em thấy vừa rồi An Đóa cùng người ta nói chuyện rất vui vẻ, nhìn cô ấy cũng là một người cẩn thận, không bằng để hai người họ một tổ đi.”
“Sao cậu có thể nói như vậy!”
An Đóa sắc mặt trắng bệch, người đẹp thì đẹp, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng, cô không muốn tổ đội cùng một cái người mù. Trong lúc bối rối, cô liền chỉ hướng Triệu Hòa Vũ, “Tại sao không phải là anh ta, đều là đàn ông, anh ta rõ ràng thuận tiện hơn nhiều.”
“Mẹ nó, ông đây có thù oán với cô à!”
“Mọi người nhìn đi, người này tính tình nóng nảy, rõ ràng không thể phối hợp cùng chúng ta.” An Đóa càng nói càng lưu loát, nguyên bản còn chột dạ hiện tại biến mất không thấy. Tống Chân bàng quan hết thảy sự việc diễn ra theo chính mình dự đoán, khóe môi hơi cong lên, tiếp tục trà ngôn trà ngữ, “Không thể nói như vậy được, gặp gỡ chính là một loại duyên phận mà.”
Tống Chân đột nhiên ngừng lại một chút, rồi thoáng nâng giọng, nói, “Nếu tôi đã là người chơi cũ, liền có nghĩa vụ giúp đỡ mỗi người, mọi người hãy tin tưởng tôi, cùng hỗ trợ lẫn nhau được không?”
Lời Tống Chân vừa nói quả thực như lửa cháy đổ thêm dầu, mọi người ban đầu vốn chỉ hướng bên ngoài đùn đẩy, trốn tránh, bây giờ lại lần nữa có xu thế khắc khẩu, lao vào cải vã, chỉ có Khải Vô Minh chú ý tới khoảng ngừng bất thường trong lời của Tống Chân.
Một người một lời không hợp liền động thủ sẽ nói ra những lời thánh mẫu như vậy sao? Trừ phi những lời này chính là dựa sát nhãn của anh ta mà nói. Mà chính anh ta cũng không nói rõ điểm này, cũng không nói cho người đã biết nhãn của mình như Tống Thành.
Dù nhìn thế nào, những lời này chắc hẳn rất quan trọng.
Ngón tay gõ nhẹ lên đùi, Khải Vô Minh đột nhiên nói, “Mấy người có phải suy nghĩ quá nhiều rồi không?”
Thanh âm trong trẻo nháy mắt truyền tới lỗ tai mỗi người, Khải Vô Minh cũng học Tống Chân hơi hơi nâng giọng, “Nhãn nhân vật của tôi là bình hoa, tác dụng của bình hoa chính là thành thành thật thật đứng yên một chỗ, triển lãm mỹ mạo, tôi sẽ không tham dự thăm dò bất luận cái gì, không cần chư vị trợ giúp, cũng mong chư vị không cần tự mình đa tình.”
Hết chương 2.