Buổi trưa tan học, Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch sóng vai cùng nhau ra khỏi lớp học.

"Buổi trưa muốn ăn gì?" Anh trai mời em. "

Lạc Ngạn Tinh bước xuống bậc thang trước một bước, quay đầu nhìn về phía Địch Tiểu Địch.

Địch Tiểu Địch suy nghĩ một chút rồi nói:

" Nhà ăn. "

Lạc Ngạn Tinh hơi sững sờ:

" Chỉ ăn ở nhà ăn thôi sao? "

Địch Tiểu Địch hỏi:

" Sao vậy? Đồ ăn trong căng tin không ngon sao? Mình nghe nói quán ăn tư nhân ở trong Tuyền Ứng có hương vị rất ngon.. "

Lạc Ngạn Tinh đáp:

" Minh chưa từng ăn ở nhà ăn của trường học, nhưng nếu cậu muốn ăn, vậy thì đi thôi. Chỉ là bây giờ, trong căn tin hẳn là có rất nhiều người. "

Địch Tiểu Địch nhìn chung quanh, bỗng nhiên có hứng muốn đi dạo vòng quanh trường học:

" Vậy cậu dẫn mình đi một vòng ở trường đi, nghe nói trong tư thục Tuyền Ứng có một hồ sen, mình còn chưa xem qua. "

Lạc Ngạn Tinh cười búng búng tay, giơ tay chọn một chỗ:

" Theo mình, kỳ thật trường tư thục Tuyền Ứng ngoại trừ hồ sen, còn có mấy chỗ cũng rất đẹp.. "

Lạc Ngạn Tinh đi lên phía trước, giới thiệu tư thục Tuyền Ứng với Địch Tiểu Địch:

" Bây giờ, hồ sen hầu như không còn hoa vào tháng 6, tháng 7 hồ Sen mới là đẹp nhất.

Sân bóng rổ ở bên kia, sân bóng đá là sân thể dục. Bên cạnh sân thể dục có một sườn núi nhỏ có hàng rào bao quanh trên đó còn được trông một vài cây hoa đào rất đẹp. Còn có một khu rừng nhỏ cùng mấy cái đình, rất nhiều cặp đôi tình nhân thường hay đến đó. Bọn mình đều gọi nó là con dốc tình yêu.

Lạc Ngạn Tinh nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, bởi vì cậu ý thức được chuyện tình yêu không thích hợp để nói cho Địch Tiểu Địch nghe.

Trong lòng Lạc Ngạn Tinh, Địch Tiểu Địch là muội muội vừa nghe lời vừa ngoan ngoãn của cậu, là học sinh giỏi thích học tập, những chuyện liên quan đến tình yêu này nói ra, nếu như dạy hư cô thì làm sao bây giờ?

Lạc Ngạn Tinh nhìn Địch Tiểu Địch một cái, phát hiện cô cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ là nghi hoặc tại sao cậu lại đột nhiên không nói lời nào, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên là cô gái ngoan còn chưa thông suốt Lạc Ngạn Tinh bỗng nhiên có chút buồn cười, nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một cảm xúc chua xót không giải thích được

Thế cho nên một hơi thở vừa mới thở phào nhẹ nhõm đến tột cùng là vì cái gì cậu cũng không dám nghĩ sâu thêm.

Vì là thời gian học sinh tranh dành nhà ăn lại là buổi trưa nóng nực vì thế trên sân bóng rổ chỉ có ba người, ba người này giống như đều quen biết Lạc Ngạn Tinh vừa nhìn thấy Lạc Ngạn Tinh liền cười chào hỏi cậu.

"Ngạn ca, lão Từ thật sự không đồng ý cho lớp các cậu chơi bóng rổ sao? Nếu không cậu chuyển đến lớp chúng tôi đi, tôi đem thân phận đội trưởng bóng rổ nhường cho cậu?"

Nam sinh vóc dáng cao nhất, mặc áo bóng rổ số 15 cười nói, đổi lấy sự oán giận của Lạc Ngạn Tinh.

"Thôi, khi nào cậu thật sự lấy được chức đội trưởng đội bóng rổ của trường rồi hẵng nói với tôi."

Những năm trước Tuyền Ứng tổ chức giải bóng rổ, đại đa số các lớp đều không thể có một đội bóng rổ hoàn chỉnh, cho nên giữa các lớp sẽ tùy tình huống mà kết thành đồng minh, mỗi lớp sẽ có mấy đội viên tụ tập thành một đội.

Năm ngoái, sau khi lớp C và lớp D thành lập đội hình, Lạc Ngạn Tinh bởi vì chơi bóng rổ tốt nhất, hơn nữa

Danh tiếng trùm trường hiển hách hai lớp nhất trí bầu làm đội trưởng cho lớp CD xuất chiến.

Nam sinh bị Lạc Ngạn Tinh nói không hề tức giận, ngược lại còn vui vẻ nhìn về phía Địch Tiểu Địch, suy ngẫm một chút chợt hiểu ra:

"Muội muội cậu chính là học sinh chuyển trường kia đúng không, thật sự là tiểu tiên nữ."

Lạc Ngạn Tinh nhíu mày nói:

"Cậu gọi linh tinh gì đấy ai là muội

Muội, cô ấy có biết cậu không?"

Người nọ ngượng ngùng nở nụ cười ngây thơ nói:

"Tiếng 'muội muội' này của tôi thật không có ý nghĩa gì, chỉ là thói quen

Mà thôi."

Lạc Ngạn Tinh cắt ngang lời hắn:

"'Thật sự tiểu tiên nữ' là có ý gì?

" Hôm nay lớp chúng tôi có mấy người đến lớp các cậu muốn xem cô ấy, trở về đều đồng

Thanh nói lớp C chuyển tới một tiểu tiên nữ."

(Chương này kết thúc)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play