Địch Tiểu Địch đối với bóng rổ kỳ thật cũng không hiểu lắm, nhưng sau khi trận đấu bắt đầu, cô bị bầu không khí nhiệt liệt xung quanh lôi kéo, lại bởi vì Lạc Ngạn Tinh trong sân, cũng vô cùng nghiêm túc mà say sưa xem.
Trên sân, Lạc Ngạn Tinh bật lên, duỗi đôi tay dài và vững vàng bắt được quả bóng đối phương muốn ném ra khỏi rổ.
Lạc Ngạn Tinh cầm bóng và tiếp đất bằng một cú "bụp", sau đó xoay người linh hoạt, rê bóng và xoay người, trong chốc lát, tình thế trên sân bóng rổ đã thay đổi giữa tấn công và phòng thủ.
Lạc Ngạn Trinh đã đem quả bóng rổ trong tay truyền tới dưới rổ đối diện, ngay sau đó chân dài bước qua, một bên tay lại nhẹ nhàng móc một cái, đó là ba bước lên rổ!
Bóng rổ được ném chính xác vào rổ trước mắt mọi người, trên khán đài xung quanh sân bóng rổ lập tức tuôn ra một trận hoan hô cùng thét chói tai.
Rất nhiều rất nhiều người vừa vỗ tay vừa đứng dậy hô lớn tên "Lạc Ngạn Tinh", Địch Tiểu Địch không nhịn được cũng hô theo một tiếng.
Trận đấu kết thúc, đội của Lạc Ngạn Tinh đã giành chiến thắng, vừa ôm từng người một, cậu vừa đưa mắt tìm kiếm Địch Tiểu Địch trên khán đài, tuy nhiên khán đài quá đông đúc, nhất thời cậu không thể tìm thấy Địch Tiểu Địch.
Chờ ra khỏi sân bóng rổ, cự tuyệt vài nữ sinh đưa nước tới cho cậu, Lạc Ngạn Tinh mới nhìn thấy Địch Tiểu Địch đang chờ ở cách đó không xa.
Địch Tiểu Địch đưa nước khoáng trong tay qua, Lạc Ngạn Tinh quả thật đang khát, nhận lấy uống liên tiếp vài ngụm.
Uống nước xong, Lạc Ngạn Tinh vừa vặn nắp chai vừa đưa mắt nhìn Địch Tiểu Địch, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại ngậm miệng, sau khi do dự vài lần như thế, cậu rốt cục mới mở miệng.
Lạc Ngạn Tinh quay đầu nhìn thoáng qua sân bóng rổ phía sau:
"Mình, mình vừa mới chơi bóng rổ kia.. cậu cảm thấy hay không?"
Lạc Ngạn Tinh cho rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, kết quả vừa mở miệng lại vẫn lắp bắp, hơn nữa chuyện hỏi ra căn bản không phải chuyện cậu muốn hỏi.
Lạc Ngạn Tinh có chút ảo não tự mắng mình một câu.
"Chơi rất tốt, đây là trận bóng rổ đặc sắc nhất mà mình từng xem."
Lạc Ngạn Tinh theo thói quen đáp lại một câu:
"Trước đây cũng chưa xem được mấy trận bóng rổ? Mà xem một hồi liền thấy đặc sắc nhất?"
Nói xong, Lạc Ngạn Tinh lập tức hối hận. Giờ khắc này, cậu đã quên trước kia khi còn bé cậu đã làm tổn thương Địch Tiểu Địch không chỉ một lần, chỉ sợ Địch Tiểu Địch tức giận, vì thế len lén nhìn xem phản ứng của cô, sau đó cẩn thận bổ sung:
"Thật ra hôm nay hẳn là có thể chơi tốt hơn.. Lần sau cậu lại đến xem, đến lúc đó cùng đội bóng rổ của trường khác chơi, sẽ hay một chút."
Khi thích một ai đó, sự thay đổi trong thái độ thực sự không thể che giấu được, những chi tiết nhỏ mà bạn từng không quan tâm sẽ trở nên thận trọng hơn.
Khi không thích, người nọ ở trong lòng mình có thể là đồ gỗ, là đồ sắt, khi thích người trong lòng liền trở thành đồ sứ tốt nhất, luôn cảm thấy không cẩn thận sẽ vỡ nát, vì thế trân trọng thì lại càng trân trọng.
Địch Tiểu Địch đương nhiên sẽ không vì Lạc Ngạn Tinh trêu trọc mà tức giận, cô cười nói:
"Vậy thì mình nhất định phải xem."
Hai người trở về phòng học, sau khi trận đấu bóng rổ kết thúc buổi chiều còn có tiết, là tiết tiếng Anh.
Giáo viên tiếng Anh yêu cầu nghe viết, ban đầu các học sinh trong lớp vẫn đang thảo luận về trận đấu bóng rổ của Lạc Ngạn Tinh, khi nhớ ra nghe viết, mọi người đều giật mình, vội vàng lấy sách tiếng Anh ra để đọc các từ tiếng Anh.
Phương Tòng Khải ngồi ở chỗ ngồi, sau khi sắp xếp giấy trắng và bút xong, hai tay tạo thành chữ thập, vô cùng có cảm giác nghi thức nói với đồ dùng học tập trên bàn:
"Lần này nghe viết liền nhờ các vị."
Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch: "..."
Lạc Ngạn Tinh vỗ nhẹ vào đầu Phương Tòng Khải:
"Có thể có chút tiền đồ được không?"
Phương Tòng Khải quay đầu, ai oán nhìn Lạc Ngạn Tinh:
"Ngạn ca, tiếng Anh của anh tháng trước tiến bộ nhiều như vậy, tiếng Anh của em nếu không phải là đề thi dễ thì không có khả năng kẹt ở vạch đạt tiêu chuẩn."
Lạc Ngạn Tinh nhếch khóe môi đáp lại Phương Tòng Khải:
"Có thể có chút tiền đồ hay không, cúng đồ dùng học tập làm gì? Làm ơn đi.."
Phương Tòng Khải: "..."
Phương Tòng Khải lấy sách tiếng Anh ra, xoay người lại:
"Vậy em vẫn nên nghiêm túc học từ vựng đi, cầu thần không bằng cầu mình, bái Ngạn ca anh không bằng bái chính em."
Lên lớp, giáo viên tiếng Anh gọi hai học sinh lên bảng đen nghe viết, Địch Tiểu Địch là một trong số đó.
Phương Tòng Khải nhìn Địch Tiểu Địch đi qua, chợt nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Lạc Ngạn Tinh nói:
"Ngạn ca, anh còn chưa thổ lộ sao?"
Lạc Ngạn Tinh đáp:
"Thổ lộ cái gì?"
Phương Tòng Khải đáp:
"Đừng giả bộ, anh thích Địch Tiểu Địch, ai mà không nhìn ra chứ."
"Cô ấy đang mơ hồ! Hơn nữa cô ấy thích anh, đặc biệt rõ ràng, anh không phải là không nhìn ra đấy chứ?"
Lạc Ngạn Tinh nghe Phương Tòng Khải nói, mu bàn tay đưa lên vô thức chạm vào môi cậu.
Phương Tòng Khải không nhận ra ý tứ hành động của Lạc Ngạn Tinh chỉ tiếp tục nói với Lạc Ngạn Tinh:
"Lời tỏ tình của Hà Hải Đăng với Hình Kỳ Kỳ gần như đã thành công, cả hai dự định vào cùng một trường đại học và ở bên nhau sau khi tốt nghiệp trung học."
Lạc Ngạn Tinh nhớ tới giấy nợ của Hà Hải Đăng, hỏi Phương Tòng Khải:
"Sao tôi lại không biết?"
Phương Tòng Khải đáp:
"Chuyện vừa mới xảy ra không lâu, Hà Hải Đăng còn đăng lên vòng bạn bè, Ngạn ca có phải anh không xem không?"
Lạc Ngạn Tinh đáp:
"Chiều nay tôi chưa chạm vào điện thoại."
Phương Tòng Khải cười đáp:
"Hà Hải Đăng còn có thể đuổi tới Hình Kỳ Kỳ, anh đuổi theo Địch Tiểu Địch tuyệt đối được, hai người sáng suốt đều nhìn ra được, chỉ thiếu chút nữa là đâm thủng tầng cửa sổ giấy kia."
Phương Tòng Khải nói xong, giáo viên tiếng Anh bắt đầu đọc từ vựng tiếng Anh, cậu vội vàng xoay người nghiêm túc nghe viết.
Mà Lạc Ngạn Tinh ngồi ở vị trí, nghĩ đến lời Phương Tòng Khải nói, cầm bút trong tay, đợi đến khi mọi người nghe viết được hàng thứ nhất rồi, cậu chưa viết được một chữ.
Sau khi Địch Tiểu Địch trở về, thấy Lạc Ngạn Tinh đang ngẩn người, nhịn không được nhìn cậu vài lần.
Cuối cùng cô đưa tay chọc chọc cánh tay Lạc Ngạn Tinh, mới gọi cậu hồi lại tinh thần, nhưng tiết tiếng Anh này, Lạc Ngạn Tinh vẫn không nghe lọt tai.
Sau khi tan học, Lạc Ngạn Tinh gọi Địch Tiểu Địch lên cầu thang trên lầu, nơi đó không có người, bên cạnh chính là phòng tiện ích để thêm bàn ghế.
Địch Tiểu Địch biểu tình có chút khó hiểu nhìn về phía, Lạc Ngạn Tinh hỏi:
"Gọi mình đến đây là.. không nói thì mình đi nha.."
Kỳ thật trong lòng Địch Tiểu Địch đã có suy đoán, cô đang chờ Lạc Ngạn Tinh chính miệng nói với cô, nhưng khi Lạc Ngạn Tinh chính miệng nói ra tâm ý của cậu đối với cô, cô vẫn không thể tránh khỏi kinh hãi.
Lạc Ngạn Tinh ngăn cô lại, vừa đơn giản vừa thô bạo hỏi:
"Sau khi tốt nghiệp, làm bạn gái mình?"
* * *
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT