Ở đầu cầu thang không có người khác, Lạc Ngạn Tinh cẩn thận ôm Địch Tiểu Địch vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, vụng về mà ôn nhu an ủi cô:
"Đừng buồn nữa, ngoan.."
Bóng đêm nồng đậm, có gió thổi tới, mang đến một cỗ cảm giác mát mẻ, sắp mưa rồi.
Quả nhiên, không bao lâu sau, mưa liền rơi xuống, vả lại mưa còn không nhỏ.
Lạc Ngạn Tinh trở về phòng tự học buổi tối cầm ô, lại gọi điện thoại cho lão Từ, nói với ông chuyện Địch Tiểu Địch, còn nói Địch Tiểu Địch muốn xin nghỉ vài ngày về nhà một chuyến.
Lão Từ không có nửa điểm ý tứ làm khó người, vừa nghe là trong nhà Địch Tiểu Địch xảy ra chuyện, rất nhanh liền phê chuẩn nghỉ.
Lạc Ngạn Tinh cầm ô đưa Địch Tiểu Địch ra khỏi cổng trường.
Tài xế Lạc gia đã chờ ở ngoài trường, Lạc Ngạn Tinh mở cửa xe, để Địch Tiểu Địch lên xe.
Địch Tiểu Địch lại dừng bước, lắc đầu nói:
"Mình kiểm tra điện thoại thì thấy tối nay không có vé tàu cao tốc để về, mình sẽ ngủ lại trong ký túc xá một đêm, đợi đến trưa ngày mai mới đi. Cậu về nhà trước đi. Đúng rồi, có thể cho mình mượn ô trước nhé?"
Lạc Ngạn Tinh nghe Địch Tiểu Địch nói như vậy, đau lòng vô cùng, cậu vịn cửa xe nghiêng người nói với Địch Tiểu Địch:
"Sao lại khách sáo như vậy? Chỉ là một cái ô thôi, đồ của mình tùy cậu dùng, nhưng.. mình không yên tâm để cậu ở ký túc xá, cậu cùng mình đến Lạc gia ở đi, mình chăm sóc cậu." "
" Không cần, tuy rằng ngày mai là thứ bảy, đều được nghỉ, nhưng trong ký túc xá cũng không phải chỉ có một mình mình, hơn nữa mình có thể tự chăm sóc tốt cho mình, cậu về trước đi." "
Nói xong, cô đưa tay muốn lấy ô trên tay cậu.
Lạc Ngạn Tinh không buông tay, tay hai người đều nắm cán ô, chỉ cách một cm là có thể chạm tới.
Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch nhìn nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, cho nên nhất thời không ai mở miệng.
Vẫn là tài xế ho khan một tiếng, mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc.
Tài xế nhìn Địch Tiểu Địch:
" Địch tiểu thư, cô và Ngạn Tinh thiếu gia cùng nhau trở về Lạc gia đi, Lạc tổng vẫn luôn muốn gặp cô, đêm nay tôi tới đón Ngạn Tinh thiếu gia, Lạc tổng còn đặc biệt bảo tôi hỏi một chút cô có nguyện ý đi gặp ông ấy hay không.
Lạc tổng chỉ tối nay có thời gian, ngày mai phải đi nơi khác.. Hơn nữa nếu cô đang vội muốn đi đâu đó, lão gia có thể an bài, cũng đỡ cho cô phải mua vé. "
Tài xế nói như vậy, hoàn toàn hy vọng Địch Tiểu Địch sẽ đồng ý.
Đương nhiên tài xế cũng không cảm thấy Địch Tiểu Địch đồng ý là vì tiết kiệm tiền mua vé, mà là trưởng bối đã tỏ ra rõ ràng muốn gặp cô như vậy, còn bày tỏ sự quan tâm cô, hơn nữa cũng chỉ có lúc này thôi, không tiện từ chối.
Lạc tổng trong miệng tài xế hẳn là ông nội của Lạc Ngạn Tinh, nếu không sẽ không dùng từ" lão gia "này tự xưng, Địch Tiểu Địch đã gặp qua cha của Lạc Ngạn Tinh, trong ấn tượng của cô, cha của Lạc Ngạn Tinh thân thể luôn không tốt, cũng không biết hiện tại thế nào.
Địch Tiểu Địch nghĩ như vậy, nhưng cũng không do dự, mà kiên định lắc đầu, có chút áy náy nói:" Nếu có cơ hội, tôi cũng rất muốn gặp ông nội Lạc, chỉ là hiện tại tôi có chuyện rất quan trọng - bà ngoại tôi qua đời, tôi vội vã về nhà, thật sự không tiện đi Lạc gia gặp ông nội Lạc.
Lạc Ngạn Tinh thấy thái độ này của Địch Tiểu Địch, cũng không miễn cưỡng nữa, cậu buông tay ra, đẩy cán ô về phía Địch Tiểu Địch, sau đó nói:
"Cậu mua vé xong thì gọi điện thoại cho mình, mình bảo tài xế tới đón cậu đến nhà ga."
Địch Tiểu Địch gật đầu, đáp:
"Được."
Tài xế đưa Lạc Ngạn Tinh về nhà, không ngoài dự đoán của cậu vừa vào cửa cậu đã nhìn thấy Lạc Thư Minh ngồi ở giữa sô pha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT