Chỉ là Địch Tiểu Địch cũng không nghĩ tới, cơ hội tới nhanh như vậy -- phòng tự học buổi tối mất điện.
Địch Tiểu Địch cảm thấy không khí trong phòng tự học buổi tối riêng của học sinh lớp 10 và lớp 11 ở Tuyền Ứng khá tốt, mặc dù trong phòng có học sinh từ nhiều lớp nhưng hầu hết đều đến vì mục đích học tập.
Bởi vì không bắt bược phải tự học buổi tối, không muốn học sẽ không cần đến, cho dù có người nhất thời học không vào muốn chơi một lát, cũng sẽ rất chú ý không quấy rầy tới người xung quanh.
Bất quá Địch Tiểu Địch thật không ngờ, Lạc Ngạn Tinh cũng đi theo cô đến phòng học tự học.
"Kỳ thi tháng đã kết thúc, lão Từ không phải sẽ cho cậu chơi bóng rổ sao." Trên hành lang ngoài phòng tự học buổi tối, Địch Tiểu Địch hỏi Lạc Ngạn Tinh.
Lạc Ngạn Tinh đáp:
"Sao vậy? Mình đã học được một tháng rồi, tiếp tục học có gì lạ sao?
Tối nay phỏng chừng trời sẽ mưa, không thể chơi bóng rổ, chỉ chơi điện thoại di động không có ý nghĩa, còn không bằng học tập. Hơn nữa, tối nay mình còn phải viết kiểm điểm, ngày mai phải nộp."
Địch Tiểu Địch nhìn Lạc Ngạn Tinh:
"Đó có phải là điều cậu nghĩ không? Mình luôn cảm giác cậu có mưu đồ khác."
Trong lòng Lạc Ngạn tinh lộp bộp, cậu quả thật có ý đồ khác.
Không biết vì cái gì, chỉ cần có cô ở bên cạnh, là giống như những vui chơi khác đều mất hết thú vị.
Đêm qua cậu mơ một giấc mơ có liên quan đến cô, vì vậy thời gian vốn nên dành để ngủ thì lại chạy tới trường học, cậu muốn gặp cô.
Nhưng quanh quẩn dưới lầu ký túc xá của cô một hồi, vẫn xoay người đi, ngược lại đi đến sân thể dục nhỏ chơi bóng rổ.
Tối hôm qua ánh trăng rất đẹp, bên ngoài sân vận động chính là phố dài, đèn đường còn đang mở, cho nên trên sân bóng rổ cũng không tính là quá tối.
Bình thường học sinh sẽ từ đây trốn ra ngoài đi quán net, cho nên nhà trường đã lắp camera ở đây, tuy nhiên camera không phải ngày nào cũng kiểm tra, bình thường mỗi tháng kiểm tra một lần, cho nên cậu cũng không để ý.
Ai mà biết được cậu xui xẻo đến thế, đêm qua tình cờ bị nhà trường kiểm tra ngẫu nhiên, hôm nay tên cậu đã thành công được dán lên bảng thông báo, còn phải viết kiểm điểm.
Lạc Ngạn Tinh dám chắc hơn nửa đêm cậu rời khỏi Lạc gia trở về trường học chơi bóng rổ, ông nội Lạc Thư Minh khẳng định đã biết, nếu không nhà trường không có khả năng dứt khoát dán tên cậu lên bảng thông báo như vậy.
Lạc Ngạn Tinh cảm thấy sau khi cậu về nhà, nhất định sẽ thấy Lạc Thư Minh ngồi trên sô pha chờ cậu. Lạc Ngạn Tinh ngồi nghiêng, một tay chống đầu, nghĩ đến việc này, dừng bút đang viết kiểm điểm, có chút đau đầu giơ tay ấn ấn mi tâm của mình.
Kết quả là, khi tay cậu vừa chạm vào mi tâm, tất cả đèn trong phòng đột nhiên tắt.
Trong thoáng chốc, phòng học yên tĩnh liền ồn ào.
"Tôi đi đây, mất điện rồi?"
"Sao lại mất điện, có phải đèn hỏng rồi không?"
"Tôi vừa mới tính toán đến cuối cùng, vì sợ hãi mà tất cả đều quên mất!"
Lạc Ngạn Tinh đang định lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, bật đèn pin để chiếu sáng phòng học, nhưng vừa đặt tay xuống, môi cậu chợt mềm mại.
Trong nháy mắt, trong đầu Lạc Ngạn Tinh trống rỗng.
Xúc cảm ấm áp trên môi khiến cậu giống như bị sét đánh, không nhúc nhích, cả người cứng ngắc thậm chí tê dại.
Đúng như Lạc Ngạn Tinh đã nghĩ, trong phòng học có không ít người đang định lấy điện thoại di động ra soi chút ánh sáng, mặc dù có tiếng bàn tán từ phòng học nhưng nó cũng đang dần sáng lên. Lạc Ngạn Tinh cứng ngắc quay đầu lại nhìn Địch Tiểu Địch.
Địch Tiểu Địch cầm bút cúi đầu, bộ dáng rất nghiêm túc học tập, tựa như chưa hề làm gì, cũng không để ý tới cái gì.
Nhưng càng như vậy càng có vẻ không thích hợp, sau khi cúp điện nghiêm túc đọc sách trong bóng tối?
Lạc Ngạn Tinh mấp máy môi, khó khăn phát ra âm thanh:
"Cậu.."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT