Tính tình Thịnh Minh Hàn giống như thời tiết mùa mưa, lúc mây lúc nắng bất định khó lường, mới hai giây trước trời còn trong xanh, chớp mắt đã thấy mưa to tầm tã, nước lạnh trút thẳng xuống đầu.
Chu Tuế luôn vì vậy mà lo lắng bất an, gặp phải rất nhiều suy nghĩ băn khoăn. Nhưng bây giờ thì khác, nếu đã không đoán được thì đơn giản là không đoán nữa.
Tuy rằng Thịnh Minh Hàn không nói nhiều, nhưng đa số thời gian hắn đều rất thẳng thắn, nếu hắn thật sự không muốn, ai cũng không thể ép được hắn.
Chu Tuế vừa mới thảo luận cùng Giang Phồn xong, vừa quay đầu lại đã thấy Trịnh Tòng Dung nhìn bọn họ, lộ ra vẻ mặt tươi cười hiền từ, lập tức cảnh giác trong lòng.
"Đạo diễn Trịnh, chúng ta không có quy định bắt buộc phải ai có đồ nấy tự ăn phải không?" Anh hỏi.
Trịnh Tòng Dung khụ một tiếng, "Đúng là không có quy định, nhưng cũng không có quy định được đổi đồ ăn chia đồ ăn."
Nếu như đã không có quy định, vậy chẳng phải là chuyện một câu nói của đạo diễn thôi sao?
Chu Tuế cười cười, " Số đồ ăn này chúng tôi ăn không hết cũng lãng phí, anh châm chước một chút đi. Buổi chiều còn phải quay mà, cũng không thể để Lương Hồi và Ôn Khê bị đói, chút hoa quả như vậy sao có thể ăn no chứ."
Lương Hồi là tên của tiểu hoa đán, Ôn Khê là chồng cũ của cô.
Trịnh Tòng Dung còn chưa kịp trả lời, Lương Hồi đã lắc đầu, "Cảm ơn ý tốt của mọi người, gần đây tôi đang trong thưòi gian giảm cân, vốn là không nên ăn nhiều, nhiêu đây là đủ rồi."
Tuy là nói cảm ơn, nhưng giọng điệu ngang ngạnh, càng giống như chỉ trích Chu Tuế xen vào việc của người khác, bầu không khí đột nhiên rơi vào tình thế xấu hổ.
Chu Tuế trong lúc nhất thời cũng không biết phải trả lời thế nào.
Đường Dật Văn ở một bên, coi chuyện như không liên quan đến mình.
Thịnh Minh Hàn chống cằm, ánh mắt dừng ở trên mặt Chu Tuế, không khí vãn im lặng đến đáng sợ. Hắn rũ mi mắt xuống, lúc đang định mở miệng, Giang Phồn đã hỗ trợ giải vây, "Vậy Ôn Khê ăn cùng chúng tôi nhé?"
Không giống Lương Hồi, tuy Ôn Khê ít nói nhưng tính tình vẫn dễ ở chung, tiền bối đã nói như vậy, hắn đương nhiên sẽ không từ chối. Huống chi, muốn hắn và vợ cũ chia nhau ăn một hộp trái cây thì ngượng ngùng quá.
Cuối cùng là Ôn Khê chia đồ ăn với bọn họ. 𝒯rải nghiệm đọc truyện số 1 tại ﹏ 𝒯rùm𝒯 ruyện﹒V𝙽 ﹏
Lương Hồi ngồi ở bàn trà xa xa bên cạnh, mở hộp trái cây ăn 'bữa trưa' một mình, khác hẳn với bọn họ.
Hai bên đã hình thành nên một ranh giới phân biệt rõ ràng.
Ôn Khê ngồi cùng bọn họ, Giang Phồn thấy ly nước của hắn đã cạn, đang định rót thêm thì nghe thấy hắn nói: "Xin lỗi, tâm địa cô ấy không xấu, chỉ là không giỏi biểu đạt, nhiều lúc nói chuyện không dễ nghe lắm."
Thịnh Minh Hàn dừng đũa, nhìn hắn một cái.
"Chuyện này cũng không có gì, lúc tôi mới ra mắt cũng luôn bị người đại diện mắng EQ thấp, luôn bị người ta hắc, sau này mới tốt lên chút." Tào Duệ nói.
Tống Lâm Thư hỏi: "Anh làm cách nào thế?"
Tào Duệ nhún vai, "Nói nhiều sai nhiều, không nói không sai."
Mọi người: "........."
Ôn Khê nhếch nhếch khóe miệng, cố gắng cười nhưng trông lại có chút miễn cưỡng, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói; "Tóm lại, trong khoảng thời gian này, có lẽ sẽ phải làm phiền mọi người chiếu cố rồi."
Tào Duệ thần khinh thô, vỗ vai hắn, vừa định đáp lại một câu "Dễ nói, dễ nói", thì Thịnh Minh Hàn đột nhiên đặt đũa xuống, dụng cụ ăn bằng sắt được đặt xuống bên cạnh đĩa đồ ăn, phát ra một tiếng vang giòn tan.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào hắn.
"Vừa rồi anh nói, cô ấy không giỏi biểu đạt, nói chuyện cũng không đủ dễ nghe."
Hắn bỗng nhiên mở miệng, "Cho nên, anh cũng nghĩ như vậy à?"
Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng nói trước ống kính kể từ khi bắt đầu quay đến đến giờ.
Sắc mặt Ôn Khê lập tức thay đổi.
Câu hỏi này rất sắc bén.
Dù sao bọn họ cũng khác với Ôn Khê, Ôn Khê là chồng cũ của Lương Hồi, hắn đã đưa đánh giá như vậy, chẳng phải chứng minh trong cuộc hôn nhân này, thật ra hắn cực kì bất mãn với Lương Hồi sao?
Điều này khác hoàn toàn với sự chia tay hòa bình trong công bố chính thức.
Những người khác chăm chăm uống trà, gắp đồ ăn, ngay cả Tống Lâm Thư và Tào Duệ lúc này cũng trở nên im lặng, khiêm tốn, chỉ dùng ánh mắt ngó qua ngó lại, không chủ động tham gia vào trận súng không tiếng động này.
Người duy nhất thực sự phấn khích chắc chỉ có mỗi tổ đạo diễn.
Vốn dĩ đạo diễn Trịnh và đội ngũ biên kịch cho rằng chỉ có hai người Thịnh Minh Hàn và Giang Phồn là có tương đối nhiều điểm sáng, cũng có nhiều máy quay theo sát họ nhất, hoàn toàn không ngờ tới nhóm Lương Hồi cũng 'không chịu thua kém'.
Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà.
Được thôi, làm ầm lên đi!
Chính là phải cho mọi người xem được sự khác biệt thực sự này!!
Lúc này, không khí trên bàn ăn đã có chút giương cung bạt kiếm.
Ôn Khê mở miệng mấy lần nhưng đều không biết nên giải thích thế nào.
"Tính cách mỗi người khác nhau, chưa nói đến ai bao dung ai. Cô ấy là cộng cộng sự của anh, thời gian ở chung của hai người là nhiều nhất, nếu phải nói, thì anh phải là người đầu tiên bao dung cô ấy." Thịnh Minh Hàn nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn đưa ra một bậc thang không tính là bậc thang.
Sắc mặt Ôn Khê tái xanh rồi lại trắng bệch.
Tống Lâm Thư nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, cuối cùng mắt đối mắt với Tào Duệ, đều có chút kinh ngạc.
Trước đây họ luôn cho rằng ảnh đế tuy ít nói, nhưng có lẽ là một tiền bối trầm tĩnh đáng tin cậy, không ngờ thực ra hắn lại là một thùng thuốc súng.
Chỉ cần mở miệng là có thể khiến người ta nghẹn chết.
Chu Tuế nhìn thoáng qua vẻ mặt của những người khác, bọn họ đều không hiểu lắm tại sao Thịnh Minh Hàn đột nhiên 'gây khó dễ', phỏng chừng còn nghĩa rằng Ôn Khê đã đắc tội hắn chỗ nào, chỉ có Chu Tuế mơ hồ cảm nhận được.
Có lẽ không chỉ vì bất bình cho Lương Hồi, mà còn vì Thịnh Minh Hàn cũng thuộc phe 'không giỏi diễn đạt'. vừa rồi trong lời của Ôn Khê có ẩn ý, rõ ràng không phải nói hắn, nhưng nghe vào vẫn có chút chói tai.
Những người thẳng thắn, ghét nhất là người nhiều tâm tư.
Chu Tuế mơ hồ cảm thấy, Lương Hồi hẳn là người có sự khác biệt giữa đời tư và màn ảnh lớn nhất trong số họ. Cô ấy có lòng đề phòng rất mạnh, làm việc gì cũng rất có ranh giới, sẽ không dễ dàng cho phép người khác tới gần mình.
Nếu nói Thịnh Minh Hàn là ngày mưa tháng sáu tháng bảy ở Giang Nam, có lúc tốt có lúc xấu thì Lương Hồi là một sợi dây luôn căng chặt, tưởng chừng như có thể đứt bất cứ lúc nào.
Vậy mình là người nhiều tâm tư sao? Chu Tuế không nhịn được mà nghĩ.
Có lẽ là vậy, bác sĩ cũng nói anh nhạy cảm quá mức, gặp phải chuyện gì đó người khác còn chưa nói gì, anh đã bắt đầu nghĩ đến chuyện thỏa hiệp. Vì nhạy cảm, vì sự dịu dàng đó, anh luôn có thể cảm nhận được cảm xúc buồn rầu hoặc khó xử của của người khác, cũng dễ bị tổn thương vì những điều đó hơn.
Không biết có phải vì bị Thịnh Minh Hàn nói ẩn ý hay không mà Ôn Khê đóng gói một phần salad rau củ còn nguyên lại, nói là mang về cho Lương Hồi.
Khi đã ăn uống no nê, lúc mọi người đang chuẩn bị lái xe về nhà nằm điều hòa ngủ trưa, Trịnh Tòng Dung mới chậm rì rì mà tuyên bố rằng thứ tự trong cuộc thi đoán sở thích này sẽ là ngân sách dự toán cho chuyến đi tiếp theo.
Địa điểm du lịch sẽ do người đoạt giải nhất lựa chọn.
"Hả? Lại nữa à??"
Tống Lâm Thư trừng mắt: "Đạo diễn Trịnh, anh không định đày chúng tôi vào nơi thâm sơn cùng cốc đấy chứ? Chắc sẽ không keo kiệt đến thế chứ??"
Cậu đã chuẩn bị mười tám bộ quần áo cho chương trình lần này, vốn là định làm khổng tước xòe đuôi để kéo thêm chút fan nhan sắc, nếu hành trình du lịch quá nghèo túng thì cậu mặc quần áo đẹp nữa cũng có ích gì!
Thiết lập hình tượng của cậu là hoàng tử bé cao quý đó!!
"Yên tâm, tôi đã chuẩn bị đủ kinh phí cho chuyến du lịch này của các bạn, nhưng..."
Trịnh Tòng Dung nói đến nửa chừng, bỗng nhiên mỉm cười.
"Địa điểm xa hay gần còn phải xem vận may của các bạn thế nào."
Mọi người đều mơ hồ có chút dự cảm chẳng lành, da đầu ai cũng hơi tê dại.
thành phố H nằm ở vùng đồng bằng duyên hải, nếu như đi du lịch đến các tỉnh lân cận thì giá vé máy bay khứ hồi cho mỗi người cũng chỉ khoảng từ vài trăm tới một ngàn, số ngân sách còn lại có thể thoải mái thuê khách sạn hoặc nhà nghỉ B&B để ở.
Nhưng nếu không cẩn thận đụng phải Tây Tạng, Thanh Hải, Tân Cương..... Vậy thì ngay cả vé máy bay hạng thường cũng đắt đến nỗi trước mắt tối đen.
Nói đến cùng, vẫn phải xem ngân sách nhiều là bao nhiêu.
Tổ chường trình đêm đến một chiếc hộp bìa cứng nhỏ có đục lỗ, trong đó có những tờ giấy ghi các địa điểm bay tới khác nhau, lần này không có kịch bản, hoàn toàn dựa vào may mắn.
Đường Dật Văn không thích thu hút sự chú ý, mấy chuyện này có thể tránh thì sẽ tránh, vậy nên trọng trách rút thăm nặng nề liền do Giang Phồn gánh.
Chị hít một hơi thật sâu, thực hiện vài động tác duỗi người tại chỗ, vừa duỗi vừa nói với mọi người: "Vận khí của tôi không tốt lắm, mọi người để tôi rút.....có lẽ nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Giọng điệu chị tuy thoải mái, nhưng Chu Tuế lại nghe ra một tia buồn bã.
Giang Phồn đưa tay vào, chọn đi chọn lại.
Camera phóng to màn ảnh, quay cận cảnh khuôn mặt mọi người, biểu cảm mỗi người mỗi khác-
Ba người Đường Dật Văn, Chu Tuế và Thịnh Minh Hàn rất bình tĩnh, cho dù kinh phí của hai hạng đầu không nhiều, nhưng cũng sẽ không quá ít, không có gì đáng lo.
Tào Duệ có chút sầu lo, nếu kinh phí eo hẹp mà chi phí cần tiêu lại cao, vì để tiết kiệm, bọn họ chỉ có thể ở chung một gian phòng. Đối với thẳng nam mà nói đã có chút tra tấn, càng huống chi đối tượng lại là Tống Lâm Thư, nỗi đau càng băng lên gấp bội.
Về phần Ôn Khê và Lương Hồi, Ôn Khê không rõ là đang lo lắng hay là mâu thuẫn, trái lại Lương Hồi mang vẻ mặt chẳng sao cả như bậc thầy bá đạo đương thời.
Giang Hồi do dựa cả nửa ngày, cuối cùng chũng nhúp một phiếu lên, chậm rãi mở ra, bên trên viết ba chữ ngắn gọn: Thành phố D.
Thành phố D có vĩ độ thấp, nhiều đồng bằng, quanh năm ấm áp như mùa xuân, là thắng địa du lịch nổi tiếng hấp dẫn. Chỉ là nó cách thành phố H 2.500km, hiện tại đang là cao điểm mù hè, e là giá vé máy bay sẽ không thấp lắm.
Lúc này, ban tổ chức chương trình cũng công bố kinh phí của bọn họ.
Tổng kinh phí của nhóm đầu tiên là 14.000, nhóm thứ hai có 12.000, nhóm thứ ba có kinh phí 10.000, nhóm cuối cùng chỉ có 8.000, ít đến đáng thương.
Chuyến du lịch bốn ngày bốn đêm này tưởng chừng hơn 10.000 là có thể chơi vui vẻ rồi, nhưng trên thực tế thì vé khứ hồi của hai người cộng lại đã 4.000, còn chưa tính đến chỗ ở và các bữa ăn.
Giang Phồn vừa thấy giá tiền tức khắc trở nên uể oải.
"Vận may của tôi đúng là chẳng ra gì, thật xin lỗi mọi người." Chị áy náy.
"Bọn em đã chuẩn bị tinh thần rồi." Chu Tuế an ủi chị.
"Đúng đó chị Phồn." Tống Lâm Thư cũng nói, "Đây đều là sự kiện ngẫu nhiên, rút được cái nào thì chính là cái đó, bọn em không có ý kiến gì hết."
May thay mức tiêu dùng ở thành phố D không tính là cao. Bỏ qua vé máy bay và phí lưu trú, và trăm tệ một ngày thực ra cũng có thể vui chơi khá tốt, nhưng phạm vi lựa chọn chỗ ở lại có giới hạn.
Nhưng ngay lúc mọi người vừa mới nâng cao tinh thần, Trịnh Tòng Dung lại tuyên bố nhiệm vụ trong chuyến du lịch lần này-
Mọi người thay phiên nhau làm hướng dẫn viên du lịch và lập kế hoạch cho hành trình.
Do ngân sách khác nhau nên bốn nhóm sẽ lần lượt đến các địa điểm lưu trú khác nhau, sau khi chuyên đi bắt đầu, hướng dẫn viên du lịch 'tạm thời' trong ngày sẽ chịu trách nhiệm dẫn mọi người đến các địa điểm du lịch đã định. Các thành viên sẽ chụp ảnh kỉ niệm trên đường đi, đến khi chuyến đi kết thúc sẽ cho bình chọn nặc danh trên mạng, bầu ra tuyến đường du lịch được yêu thích nhất.
Kết quả của cuộc bình chọn này cũng sẽ ảnh hưởng đến việc phân bổ ngân sách cho chuyến du lịch tiếp theo.
Tống Lâm Thư nghe đến choáng váng, hận không thể trực tiếp ngã nhào lên ghế, nhịn không được mà phàn nàn, "Mấy người thiếu đạo đức quá rồi đấy?"
Trịnh Tòng Dung mỉm cười, để lộ ra tám chiếc răng trắng như tuyết.
"Ra ngoài du lịch chẳng phải đều vừa đau vừa vui sao? Đây mới là cuộc sống chứ, bèo nước gặp nhau, các cậu phải trân trọng cơ hội này thật tốt nhé."
Nhưng dù sao cũng là chương trình du lịch, Trịnh Tòng Dung cũng không thể ma quỷ như vậy được, mọi người có thời gian một ngày để chuẩn bị trước và cùng nhau thảo luận.
Suy cho cùng, nếu cách nhau quá xa thì chỉ riêng việc tụ tập thôi cũng đã đủ mệt chết người, đến lúc đó có cần thuê xe hay không, chi phí bao nhiêu cũng trở thành một vấn đề.
Sau khi ăn cơm xong, Chu Tuế trở về biệt thự, không khỏi sinh ra một loại cảm giác thê lương. Đến khi bạn rời đi, tất cả đồ ăn, chỗ ở, đồ dùng, quần áo đều phải tự dùng tiền của mình, không thể tiếp tục chiếm tiện nghi của tổ chương trình nữa.
Đáng hận thật đấy!
Không thể để bọn họ yên tâm vui vẻ đi du lịch bằng chi phí công sao?
Tám người thương lượng trong chốc lát ở phòng khách, vì quan tâm nhóm thứ tư, cuối cùng mọi người chọn tụ tập gần biển mây.
Biển mây là danh lam thắng cảnh nổi tiếng của thành phố D, chung quanh vừa có khách sạn view biển, vừa có nhà nghỉ B&B, tiện tụ tập, cũng có thể đáp ứng các nhu cầu khác nhau của bạn họ.
Đường sắt cao tốc cũng không rẻ hơn vé máy bay bao nhiêu, thường xuyên phải đổi chuyến mà lại phải ngồi mười mấy hai mươi tiếng đồng hồ, mọi người cũng không chịu nổi nên thống nhất đặt vé máy bay đi thành phố D, còn lại chỗ ở thì mọi người tự quyết định, tự trả tiền.
Giang Phồn thân là chị lớn, có kinh nghiệm du lịch phong phú nên lần này cô nhận trách nhiệm đặt vé máy bay.
Chị đeo kính, ngồi bên bàn ăn tính số người và giá cả, khi đã tính gần xong, chị vẫy vẫy tay với mọi người.
"Mọi người điền thông tin vé của mình đi nào."
Chị vừa nói vừa bấm máy tính, "Chúng ta có tám người, tìm tour du lịch ra mặt mua vé hộ thì có thể hưởng ưu đãi mua theo nhóm, rẻ hơn không ít."
"Ồ được, vậy em điền trước đã."
Chu Tuế vừa định qua đó thì Thịnh Minh Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Chúng ta không đi thành phố D, đi thành phố L trước." Hắn nói.
Hả??
Một câu này của hắn khiến những người đang nằm đều phải kinh ngạc bật dậy.
Ngay cả Chu Tuế cũng cảm thấy mờ mịt.
Đi thành phố L làm gì? Lẽ nào chuyển vé thì rẻ hơn hả?
Giang Phồn vừa lẩm bẩm vừa mở ứng dụng đặt vé máy bay, ngay lập tức bị con số to đùng đập vào mắt, vội vàng đóng app lại.
Này cũng không rẻ hơn là bao, rốt cuộc hắn định làm gì vậy?
Thịnh Minh Hàn không để ý đến ánh mắt tò mò của mọi người mà nhìn về phía Trịnh Tòng Dung đang xem náo nhiệt rồi hỏi: "Lộ trình tiến về điểm chỉ định của mỗi người có được tính là một phần của hành trình du lịch không?"
Nụ cười của Trịnh Tòng Dung cứng lại, 'Ơ' một tiếng.
Nếu dựa theo sắp xếp của tổ đạo diễn thì có lẽ là không tính. Nhưng vừa rồi hắn cũng đã nói, đây là để lập kế hoạch du lịch, mấy thứ như vé máy bay khởi hành này kiểu gì cũng được cư dân mạng dùng làm tài liệu tham khảo.
Trịnh Tòng Dung không ngờ hắn sẽ lợi dụng sơ hở của mình nên chỉ có thể trả lời lững lờ: "Tạm thời không có quy định nào cấm làm như vậy."
Ý của hắn ta chính là: Ông cứ xem mà làm đi, chúng tôi không quản, đến lúc phát sóng thì thế nào chính là thế đó, cũng đừng có trách chúng tôi.
Thịnh Minh Hàn gật đầu, không nói nữa.
Tống Lâm Thư rất tò mò, nhưng Thịnh Minh Hàn đã hơi nhắm mắt như đang nghỉ ngơi, cậu không dám hỏi, chỉ có thể lượn qua tìm Chu Tuế.
"Anh Tiểu Chu, hai người đi từ Lệ Giang làm gì thế, có sắp xếp gì khác sao?" Cậu ta nhỏ giọng hỏi.
Xưng hô cũng biến thành anh Tiểu Chu rồi.
Chu Tuế cũng không trả lời.
Kỳ thật anh cũng không rõ Thịnh Minh Hàn định dẫn anh đi làm gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT