Anh trai của Nguyên Hoài Cảnh, Nguyên Hoài Ngạn, lớn hơn Nguyên Hoài Cảnh bảy tuổi, anh ta kết hôn sinh con sớm, đó là một cuộc liên hôn truyền thống của tầng lớp thượng lưu.
Chỉ là khi Nguyên Hoài Ngạn xảy ra tai nạn ngoài ý muốn và trở thành người thực vật, bác sĩ nói cơ hội tỉnh lại rất mong manh, lúc đó vợ anh ta lập tức lựa chọn ly hôn.
Cô ta còn trẻ như vậy, gia đình lại có tiền, hà cớ gì phải theo hầu Nguyên Hoài Ngạn cả đời? Mà vốn dĩ hai người họ cũng không có tình cảm gì.
Còn đứa con trai của Nguyên Hoài Ngạn khi đó mới bốn tuổi, vợ anh ta cũng "hào phóng" để lại cho nhà họ Nguyên, không lâu sau đó liền kết hôn, nghe nói hiện tại cô ta đang sống rất hạnh phúc.
Đứa trẻ bị bỏ lại - Nguyên Dịch An, năm nay tám tuổi, đang học lớp hai, tuy nói là do Nguyên Hoài Cảnh nuôi nấng, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay, nhưng công việc của anh bận rộn, nên phần lớn thời gian đều là do bảo mẫu và quản gia chăm sóc cậu bé, nếu có phải đi họp phụ huynh thì thường là Phương Mạt hoặc Triệu Viêm đi, bản thân Nguyên Hoài Cảnh chưa bao giờ tham gia.
"Chị Phương, lần này làm phiền chị nữa rồi."
Ở tuổi này, Nguyên Dịch An vẫn còn mang theo nét phúng phính của trẻ con, cậu bé trịnh trọng cúi đầu cảm ơn Phương Mạt.
Bởi vì tuổi cậu bé còn quá nhỏ, bày ra vẻ nghiêm túc như vậy lại càng đáng yêu, hơn nữa cậu còn được thừa hưởng ngoại hình ưa nhìn của bố mẹ, vài năm nữa đoán chừng đếm thư tình cũng mỏi cả tay.
“Không có gì đâu.” Phương Mạt cười cười, cô lấy ba viên kẹo hoa quả trong túi ra: “Lần trước chị đồng ý mang kẹo cho Dịch An, chị chưa quên nhé.”
“Nhưng trẻ con không thể ăn nhiều kẹo, lần này chị chỉ cho Dịch An ăn ba viên thôi có được không?”
Có lẽ là vì bản thân cũng trải qua một chút chuyện tương tự, nên Phương Mạt đối với Viên Dịch An có chút thương yêu hơn, hơn nữa cậu bé này rất hiểu chuyện lại lễ phép, không có chút bướng bỉnh nào, thật sự là một đứa bé trong mơ mọi người thường ao ước.
Vẫn là câu nói đó, nếu có sai thì chắc chắn là do Nguyên Hoài Cảnh, đừng tưởng rằng cô không nghe thấy "ông chú" này suy nghĩ gì trước khi cô tới đây.
Thà chơi game còn hơn đi họp phụ huynh, Nguyên Hoài Cảnh là một tên lưu manh!
Ba viên kẹo hoa quả nhỏ rơi vào lòng bàn tay của Nguyên Dịch An, bao bì bắt mắt bên ngoài nhìn rất ngọt ngào, loại đồ này ông nội quản gia không cho phép cậu ăn.
Quản gia nhà họ Nguyên năm nay đã 70 tuổi, là một người theo chủ nghĩa truyền thống, bánh kẹo, chocolate, gà rán đều xếp vào loại đồ ăn vặt, chưa từng được xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của Nguyên Dịch An.
Quản gia không cho cậu bé ăn, chắc chắn bảo mẫu cũng không dám cho.
Nhưng đứa trẻ đã lớn, đã đi học, tiếp xúc với rất nhiều người và nhiều sự vật xung quanh, nhất định sẽ biết đến những thứ này từ bạn bè và những người xung quanh, cho dù Nguyên Dịch An có lý trí đến đâu, cũng khó tránh khỏi tò mò và muốn nếm thử.
Viên kẹo đầu tiên cậu được ăn chính là do Phương Mạt đưa cho.
Chỉ là khi đó trong túi của Phương Mạt chỉ còn lại đúng một viên, sau khi đưa cho Nguyên Dịch An, cô liền nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ và khát vọng của cậu bé, đồng thời cũng hiểu được sự nghiêm khắc của quản gia, cho nên mới đồng ý lần sau lại mang kẹo cho cậu.
Một đứa trẻ tám tuổi, nếu không phải vì lý do thể chất thì thỉnh thoảng ăn một vài viên kẹo cũng không sao, khi được những đứa trẻ xung quanh chia kẹo, Nguyên Dịch An thậm chí còn chưa bao giờ nếm thử, như vậy đối với một đứa trẻ tám tuổi thì đúng là có chút tàn nhẫn.
Đương nhiên, Phương Mạt cũng sẽ không cho quá nhiều, cô tin rằng Nguyên Dịch An sẽ có chừng mực, cậu bé là một đứa trẻ trưởng thành sớm.
Chỉ thấy Nguyên Dịch An cẩn thận bỏ kẹo vào trong túi, nhìn Phương Mạt cười nhạt: "Vâng, em sẽ không ăn nhiều."
Nói xong, cậu chủ động ôm lấy cánh tay Phương Mạt và dẫn cô đến chỗ của mình.
Buổi họp phụ huynh chính thức bắt đầu.
Nguyên Dịch An chỉ mới học lớp hai, bây giờ mới vừa khai giảng, vì vậy tự nhiên sẽ chưa nói đến thành tích, cho dù nói về thành tích thì trong một số bài kiểm tra trắc nghiệm học kỳ trước, cậu đều đạt điểm tối ta, chuyện này rất đáng khen ngợi.
Nhưng sau khi cuộc họp phụ huynh chính thức kết thúc, Phương Mạt lại được giáo viên chủ nhiệm của Nguyên Dịch An giữ lại.
"Cô Phương, tôi biết cô không phải phụ huynh của em Dịch An, chuyện này vốn dĩ tôi không nên nói cho cô biết." Cô chủ nhiệm cười nói, trong lớp của cô ấy, chuyện thư ký thay sếp đi họp phụ huynh không phải là hiếm thấy nhưng tình huống phức tạp như của Nguyên Dịch An thì rất ít.
"Dịch An là một cậu bé ngoan, nhưng suy nghĩ kỹ lại, tôi vẫn muốn nói chuyện này với cô, nếu như có thể thì tốt nhất cô cũng nên nói với Tổng giám đốc Nguyên chuyện này."
"Cô cứ nói đi."
Mười phút sau, Phương Mạt đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Nguyên Dịch An đang đợi ở bên ngoài, vô thức khẽ cong hai khóe môi lên.
"Dịch An đang đợi chị à?"
Hôm nay là thứ sáu, họp phụ huynh xong có thể tan học về nhà hưởng thụ cuối tuần, Phương Mạt vốn tưởng rằng Nguyên Dịch An sẽ trực tiếp theo tài xế trở về, nhưng cậu bé vẫn ở đây đợi cô.
“Chị Phương, cô giáo em nói gì sao?” Nguyên Dịch An gật đầu, sau đó khẩn trương nhìn Phương Mạt, trong đôi mắt to sáng ngời ẩn chứa một tia bất an khó được phát hiện.
Trẻ con rất nhạy cảm, có lẽ Nguyên Dịch An đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn với sắp xảy ra với mình.
“Không có gì đâu.” Phương Mạt ngồi xổm xuống ngang tầm mắt của Nguyên Dịch An: “Cô giáo khen Dịch An vì thành tích xuất sắc trong cuộc thi Dương cầm trong kỳ nghỉ hè. Dịch An có muốn tham gia tranh cúp Thanh niên vào tháng 11 sắp tới đây không?"
Hóa ra là vấn đề này.
Nguyên Dịch An thở phào nếu lúc này là người khác, cho dù không biểu hiện ra ngoài, sợ rằng trong lòng cũng đã nghĩ rằng Nguyên Hoài Cảnh đúng là người máu lạnh vô tình, có phải là anh cố ý làm vậy vì không muốn đứa cháu này sống tốt hơn hay không, nói không chừng còn sẽ nhắc tới tai nạn của Nguyên Hoài Ngạn.
Trong mấy năm qua, những lời đàm tiếu này chưa bao giờ ngừng được nhắc.
Những cổ đông bị Nguyên Hoài Cảnh chèn ép hai năm qua cũng cố ý lợi dụng sự việc này để công kích anh, bởi vì không có chứng cứ xác thực, họ chỉ có thể mua một số tài khoản nặc danh trên mạng để tung ra một số tin đồn thất thiệt, điều này cũng thực sự đã gây ra một số phiền phức cho Nguyên Thị.
Dù sao sau tai nạn của Nguyên Hoài Ngạn, người được lợi lớn nhất là Nguyên Hoài Cảnh, hơn nữa bọn họ còn là anh em cùng cha khác mẹ.
Anh em ruột thịt đứng trước lợi ích, tiền bạc đôi khi còn là mày chết tao sống, huống chi là loại quan hệ cạnh tranh này.
Nhưng Phương Mạt đã đi theo Nguyên Hoài Cảnh ba năm, cho dù cô không có thuật đọc tâm thì cô cũng không cho rằng anh là loại người này.
Nếu muốn anh tự trách mình, nhân phẩm của Nguyên Hoài Cảnh chưa đến mức hỏng bét như vậy.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Phương Mạt đã nghe thấy tiếng lòng của Nguyên Hoài Cảnh.
[A~~ — nuôi trẻ con phiền phức thật đấy! Chuyện không có bạn này thì mình có thể làm gì được, chẳng lẽ bắt bừa hai đứa trẻ nào đó về làm bạn nó sao!]
Phương Mạt: "..."
Cũng được đấy, mặc dù không hỏng bét, nhưng Nguyên Hoài Cảnh rõ ràng cũng không thông minh cho lắm.
Mấy năm nay tập đoàn Nguyên Thị làm ăn phát đạt, chẳng lẽ thật sự do Nguyên Hoài Cảnh dẫn dắt sao? Hay chỉ là do may mắn?
Phương Mạt âm thầm thở dài, nghĩ theo chiều hướng tích cực, ít nhất không phải anh thật sự không quan tâm.
"Tổng giám đốc Nguyên, nếu anh có thời gian, anh nên dẫn Dịch An ra ngoài chơi nhiều hơn. Tôi thấy Dịch An hơi ít nói."
Sau khi cân nhắc rất nhiều, Phương Mạt không thể không nói thêm vài câu.
Cô biết mình không nên nhúng tay vào chuyện gia đình người khác, nhưng Nguyên Dịch An... coi như là tích đức vậy.
Khi Phương Mạt nói điều này, ngay cả Nguyên Hoài Cảnh cũng có chút ngạc nhiên, anh cũng biết Phương Mạt là người không thích xen vào việc của người khác, trước kia, khi sa thải nhân viên, ngay cả khi người đó có quan hệ tốt với cô, cô cũng không bao giờ cầu xin lòng thương xót.
[Chẳng lẽ tình mẫu tử của thư ký Phương bùng nổ rồi sao?]
Phương Mạt: Hehe.
Đại khái cô cũng hiểu một trong những nguyên nhân Nguyên Hoài Cảnh giả vờ lạnh nhạt, nếu không cái miệng này thật sự sẽ không có giới hạn, tổng giám đốc Nguyên Thị có lẽ đã bị đổi từ lâu.
"Cô đi đi, tính là tăng ca, chi phí công ty trả."
Phiên dịch: Chuyện này giao cho cô, thời gian dẫn Dịch An đi chơi được tính là làm thêm giờ, mọi chi phí đi chơi sẽ do công ty chi trả.
Phương Mạt không ngờ rằng mình lắm miệng một cậu mà đã nhận được một công việc mới?
Có lẽ là biết Nguyên Hoài Cảnh không phải thật sự lạnh lùng ít nói như vậy, Phương Mạt cũng trở nên dũng cảm hơn một chút.
"Tổng giám đốc Nguyên, tôi nghĩ trẻ con sẽ thích bầu bạn với người thân hơn."
Nguyên Hoài Cảnh ngẩng đầu lên, mù mờ nhìn thẳng vào Phương Mạt, nếu là Phương Mạt trước đây, cô chắc chắn sẽ xin lỗi rồi lui ra ngoài, nhưng Phương Mạt bây giờ thì khác!
Cô nghe thấy Nguyên Hoài Cảnh đang nghĩ
[Phiền quá, dành thời gian này để chơi thêm hai ván không phải thích hơn sao]
Phương Mạt không chút sợ hãi ngẩng đầu, nụ cười trên khóe miệng vẫn không thay đổi: "Tổng giám đốc Nguyên, anh cảm thấy thế nào?"
Nguyên Hoài Cảnh: "...Ừm."
Âm thanh này thoạt nhìn giống như bình thường, nhưng bởi vì nghe được thêm tiếng lòng của anh, Phương Mạt lại cảm thấy một tiếng này có chút ấm ức.
Nhưng đối mặt với khuôn mặt đen như than của Nguyên Hoài Cảnh, Phương Mạt chỉ cảm thấy nhất định là ảo giác, là do cô nghĩ quá nhiều rồi.
Ai dám làm Nguyên Hoài Cảnh chịu ấm ức cơ chứ, muốn ấm ức thì chỉ có anh làm người khác chịu ấm ức thôi!
Bước đầu xử lý xong chuyện này, Phương Mạt lễ phép cúi chào rồi đóng cửa lại.
"Tử Viết*: Thư ký Phương có gì đó không đúng! Cô ấy dám dạy tôi cả cách làm việc!"
(*) - 子曰: Tử trong tên Khổng Tử. Người TQ thường dùng hai từ này để trích lại Tứ thư, Luận ngữ của Khổng Tử. dịch nôm na là "Khổng Tử Viết rằng:"; ở đây NHC dùng hai từ này làm nickname chat của mình, cho thấy mức độ trechou của anh Cảnh :))
"Song Hỏa: Làm tốt lắm!"
"Tử Viết: Mẹ kiếp, người anh em à! Cậu nói xem có thư ký Phương tới kỳ mãn kinh hay không?"
"Song Hỏa: Cậu có bản lĩnh thì nói ở trước mặt cô ấy… "
"Song Hỏa: Thử là chết.jpg"
Dù Triệu Viêm ở ngay bên cạnh nhưng tốc độ đánh máy của Nguyên Hoài Cảnh nhanh đến mức người không biết còn tưởng anh đang luyện tốc độ tay.
Nhìn thấy gói biểu tượng cảm xúc mà bên kia gửi đến, Nguyên Hoài Cảnh hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục tức giận nện xuống bàn phím.
"Tử Viết: Nhưng tôi thực sự không muốn chơi với trẻ con!!! Trẻ con rất phiền!!!"
Triệu Viêm bày ra vẻ không quen anh, thẳng thừng nói: "Vậy thì cậu có thể coi mình là cây cột, tôi thấy đàn em và cháu trai của cậu rất hợp nhau."
Cuộc họp phụ huynh lần trước anh ta đi một mình, Triệu Viêm phát hiện Nguyên Dịch An nhìn thấy mình liền lộ rõ vẻ thất vọng, cậu còn chủ động hỏi chị Phương xem chị đang làm gì.
"Phiền lắm phiền lắm phiền lắm..."
Nguyên Hoài Cảnh bất chấp hình tượng nằm gục xuống bàn: “Không phải hồi nhỏ tôi cũng lớn lên như vậy sao?”
Trước khi mẹ của Nguyên Hoài Cảnh gả vào nhà họ Nguyên, bà từng là một họa sĩ nổi tiếng, lúc đó gia đình làm ăn gặp khó khăn, nhà họ Nguyên vừa vặn ném ra một cành ô liu nên mẹ của Nguyên Hoài Cảnh cứ như vậy trở thành mẹ kế.
Chỉ là tính cách mẹ Nguyên thật sự khác với những cô con gái nhà giàu khác, bà mê nghệ thuật và tác phẩm của chính mình, cho dù sau khi Nguyên Hoài Cảnh ra đời, anh cũng không được bà chú ý nhiều.
Nói đến lại thật buồn cười, người ngoài chắc chắn không biết rằng Nguyên Hoài Cảnh là do Nguyên Hoài Ngạn nuôi dưỡng.
Khi đó, bố Nguyên bận đi công tác không có thời gian nên trực tiếp giao hai đứa trẻ cho quản gia, Nguyên Hoài Cảnh vẫn nhớ rằng cuộc họp phụ huynh đầu tiên của anh là do Nguyên Hoài Ngạn đi họp.
Chỉ là, anh trai của anh từ nhỏ đã rất lạnh lùng lãnh đạm, mà Nguyên Hoài Cảnh thì hoàn toàn ngược lại, tính tình thích gây sự, căn bản không có điểm gì giống Nguyên Hoài Ngạn.
Hầu hết các cuộc trò chuyện đều là Nguyên Hoài Ngạn phê bình Nguyên Hoài Cảnh, không được thức khuya, không được trêu chọc quản gia, không được trốn học,...
Sau khi bố Nguyên mắc bệnh qua đời, Nguyên Hoài Ngạn tiếp quản Nguyên Thị, Nguyên Hoài Cảnh thì ra nước ngoài du học, hai người tiếp xúc ngày càng ít, ai ngờ mấy năm sau...
Nhưng bất luận như thế nào, đối với Nguyên Hoài Cảnh mà nói, ít nhất anh cũng mắc nợ ân tình Nguyên Hoài Ngạn, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay, Nguyên Hoài Cảnh cũng không phải thật ghét bỏ Nguyên Dịch An, chỉ là anh không biết phải sống chung với trẻ nhỏ như thế nào.
Lỡ dạy hư đứa trẻ thì làm sao bây giờ?
Anh không thể biến ra một Nguyên Dịch An khác để đền cho Nguyên Hoài Ngạn.
Hơn nữa, Nguyên Dịch An thực sự rất giống Nguyên Hoài Ngạn, không chỉ ở ngoại hình, mà còn ở khuôn mặt nghiêm túc của cậu bé. Mỗi lần Nguyên Hoài Cảnh nhìn thấy đứa trẻ này, anh đều có cảm giác giây tiếp theo Nguyên Dịch An sẽ nói: Chú, chú không được thức khuya chơi game!
Đó không phải là một cơn ác mộng sao?
Biện minh trước đây không phải là sợ hãi, mà là, đó là sự tôn trọng! Đúng, là tôn trọng!
Nhưng vì giáo viên và Phương Mạt đều nói như vậy, Nguyên Hoài Cảnh vẫn quyết định dành thời gian để đưa Nguyên Dịch An đến công viên giải trí.
Không bằng đi thử công viên giải trí Heart mới khai trương kia, quảng cáo trên mạng có vẻ rất thú vị, hơn nữa ở đó còn có các chương trình thực tế.
Nguyên Hoài Cảnh vốn định tìm thời gian lén lút đi chơi một lần, lần này nhân tiện dẫn Nguyên Dịch An đi trước dò đường cũng tốt.
Hơn nữa nhất định phải dẫn theo thư ký Phương, hình như Phương Mạt rất thích trẻ con, đến lúc đó anh có thể ném Nguyên Dịch An đi, không đúng, giao thằng bé cho Phương Mạt chăm sóc.
Tất nhiên, Nguyên Hoài Cảnh luôn tự nhận mình là một người sếp hào phóng và tốt bụng nên chắc chắn sẽ trả tiền lương tăng ca gấp đôi cho Phương Mạt.
Anh tin chắc rằng chỉ cần trả lương tăng ca đúng mức, trông trẻ con dù có vất vả đến đâu cũng sẽ không mệt! nhẹ nhõm, có thể thấy cả người cậu bé đã được thả lỏng rất nhiều: "Em có thể, chị Phương Mạt, nếu như chị có thể tới xem em thi đấu thì tốt quá."
"Không thành vấn đề."
Phương Mạt đứng thẳng dậy, chủ động ôm lấy Nguyên Dịch An bước ra khỏi cổng trường.
Đứa trẻ này khiến cô nhớ lại tuổi thơ của mình.
Bố mẹ của Phương Mạt cũng ly hôn khi cô mới 5 tuổi, nhưng rõ ràng cả hai đều không muốn bị cô cản đường.
Cuối cùng, hai người thống nhất mỗi người nuôi một tháng, nếu như tháng này không muốn nuôi thì phải đưa tiền nuôi dưỡng cho người kia.
Vì vậy từ nhỏ Phương Mạt đã sống qua lại giữa hai gia đình, cô chưa từng có phòng riêng, ghế sofa là chỗ ngủ thường xuyên của cô.
Lên cấp hai Phương Mạt được sống trong ký túc xá của trường khiến cô rất vui vẻ, thậm chí cô còn không muốn về nhà trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.
Điều kiện vật chất của Nguyên Dịch An tốt hơn nhiều so với khi cô còn nhỏ, nhưng có một số việc rõ ràng không thể giải quyết bằng tiền.
Phương Mạt chỉ là một thư ký nhỏ, cô không thể quản lý việc nhà họ Nguyên, vì vậy cô chỉ có thể nói với Nguyên Hoài Cảnh chính xác những gì cô giáo chủ nhiệm đã nói với mình, hy vọng người chú này có thể gánh vác một phần trách nhiệm.
“Cô chủ nhiệm nói Nguyên Dịch An ở trường không có bạn, sau giờ tan học cũng không chơi với những đứa trẻ khác…”
Vì có thể nghe được suy nghĩ của Nguyên Hoài Cảnh, nên lần này Phương Mạt đã đặc biệt tính toán khoảng cách với anh, khoảng cách giữa hai người phải ở trong vòng một mét.
Kết quả khi cô nghiêm túc nói xong, Nguyên Hoài Cảnh chỉ "ừm" một tiếng, anh không nói phải làm gì, cũng không tỏ ra quan tâm, giống như chỉ là chuyện nhỏ nhặt.